Thỉnh thoảng, ở đâu đó trên mạng sẽ có những câu chuyện ngôn tình về một người chờ đợi chúng ta ở cuối con đường.
Thỉnh thoảng, ở đâu đó trong những giây phút yếu lòng, chúng ta sẽ nghĩ về sau này, nhất định sẽ có một người, xuất hiện và bù đắp những mất mát, tổn thương mà chúng ta phải chịu đựng suốt thời gian vừa qua.
Thỉnh thoảng, chúng ta vẫn xem mình là công chúa, hoàng tử và đương nhiên cung vàng điện ngọc ở một chốn xa xôi kia vẫn đang đợi dấu chân chúng ta in xuống.
Thỉnh thoảng, chúng ta tin rằng mình xứng đáng hơn những gì đang có, nhất là với “những cuộc theo đuổi” trong hiện tại. Thỉnh thoảng, chúng ta tin rằng mình là “báu vật của đời”.
Sinh mệnh của một con người thật ra chỉ là sự nối dài của một hơi thở. Nếu nó ngắt quãng bạn sẽ gặp khó khăn với việc tiếp tục sống khỏe mạnh. Nếu nó tắt lịm nghĩa là bạn đã phải nói lời từ biệt không còn cách nào khác.
Sách Chúng ta sống có vui không?. Ảnh: NPV. |
Cũng như thế, cuộc đời của chúng ta cũng chỉ là sự nối dài của những khoảnh khắc. Nó là những khoảnh khắc sáng, trưa, chiều, tối trong một ngày. Nó là những khoảnh khắc trước - trong và sau khi gặp một người. Nó là những khoảnh khắc của ngày hôm qua - hôm nay và ngày mai.
Thật xin lỗi khi phải nói ra điều này, một bông hoa nếu không tỏa hương lấy gì ong bướm sẽ bay đến! Nhưng nếu để một con người trân trọng vẻ đẹp của bông hoa, mùi hương thôi là chưa đủ.
Nó còn là hình dáng của bông hoa, là màu sắc, vẻ thuần khiết thậm chí cái tinh tế, khí chất của một bông hoa giữa hàng nghìn bông hoa khác trong một khu vườn có cả hoa thơm lẫn cỏ dại.
Mà hoa thì rồi sẽ tàn. Trái kết tinh sau đó mới là thứ giá trị cuối cùng mang ý nghĩa của một sinh mệnh tạo ra.
Nếu những năm tháng tuổi trẻ của bạn được đốt sạch trong những góc quán trà sữa hay cà phê, những đêm trắng dằng dặc với màn hình điện thoại bật sáng, những ngày thở than và nhiếc móc cuộc đời chưa bao giờ công bằng với mình, những ngang tàng cùng những nụ cười khẩy đời sống của một ai đó mà bạn luôn cho rằng chỉ có “may mắn” là hơn mình còn lại tất cả những thứ khác đều thua xa…
Vậy thì cuối cùng bạn đã có gì để xứng đáng với một người bạn chờ đợi?
Khi mỗi ngày trôi qua bạn xây đắp thêm cho bản thân mình những ảo tưởng rằng bạn chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu một con người đủ hiểu tất cả những điều ấy. Một con người sinh ra để dành cho bạn với tất cả những gì hoàn hảo nhất về ngoại hình, tư chất, tài năng lẫn vị trí xã hội.
Mộng tưởng đó, trong trường hợp này, là cách đơn giản nhất để hủy hoại niềm vui sống của một con người.
Đừng nhìn vào một mảnh đất hoang vu mà cho rằng nó đang không làm gì cả. Nếu như bạn biết rằng mỗi ngày nó phải mở lòng để tiếp nhận nắng mưa, gió tuyết, sương muối. Mở lòng với tất cả những loài côn trùng, vi sinh vật có hại lẫn vô hại.
Chấp nhận những ngày khô cằn lẫn đục ngầu dòng nước. Và trên hết, sâu bên dưới mảnh đất ấy, luôn cố gắng trong từng khoảnh khắc tích đủ dinh dưỡng để đợi những nhát cuốc khắc xuống, rồi sau đó xới lên những luống cày cho một vụ mùa tươi tốt.
Ngày một con người nào đó đến bên cuộc đời bạn, bạn chỉ có đủ khả năng rót một ly nước mời khách, hay mang ra thêm một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh nhau để nói về lý do - tại sao chúng ta có quá nhiều câu chuyện cần bắt đầu?