Sau trận hòa 1-1 với Đài Loan (Trung Quốc), HLV Hữu Thắng thừa nhận nếu có Văn Quyết và Minh Tuấn, khâu ghi bàn sẽ được giải quyết tốt hơn. Thiếu kinh nghiệm, thiếu người sắp đặt cuộc chơi và thiếu luôn cả mũi nhọn làm bàn, đó là những vấn đề mấu chốt của tuyển Việt Nam đang trong công cuộc “HAGL hóa”.
Đúng như mục tiêu 2 trong 1, lấy tuyển quốc gia để chuẩn bị cho SEA Games, nhà cầm quân xứ Nghệ đã bổ sung chất HAGL đậm đặc hơn trong thành phần đợt tập trung này. Trước Đài Loan, có tổng cộng 6 cầu thủ HAGL được ra sân thi đấu, và lối chơi của đội tuyển cũng vận hành dựa trên những điểm nhấn là Xuân Trường và Công Phượng.
Nhìn toàn cục, tuyển Việt Nam trên sân Hàng Đẫy thể hiện đúng những vướng mắc mà HAGL đã và đang gặp ở mùa này. Cầm bóng nhiều, phối hợp chủ động nhưng dứt điểm tồi và hay bị gẫy trong những tình huống cuối cùng.
Công Phượng không hài lòng với phong độ bản thân, dù đã ghi bàn "cứu" tuyển Việt Nam. Ảnh: Quốc Bảo. |
Bàn thắng của Công Phượng được Hữu Thắng ca ngợi là siêu phẩm. Nhưng đúng ra, nó là bàn thắng đầy may mắn, vì bóng đã đập lưng hậu vệ Đài Loan thay đổi hoàn toàn quỹ đạo bay.
Công Phượng không ăn mừng trong tình huống đó. Anh không vui với một pha ghi bàn kiểu ấy, và lại càng thất vọng với phong độ của bản thân khi tham gia vào lối đá chung.
Lối đá ấy trong hiệp 1 vẫn phủ một màu xứ Nghệ, khi HLV Hữu Thắng bố trí khá nhiều đồng hương ở đội hình xuất phát. Đó là cặp trung vệ Ngọc Hải – Tiến Dũng, hậu vệ biên Văn Hoàn, hai tiền vệ cánh Trọng Hoàng – Thanh Trung và cả tiền đạo cắm Tuấn Tài.
Điều dễ nhận thấy là Văn Hoàn không mạnh tấn công, Trọng Hoàng vẫn “cứng” và không thể là mảnh ghép phù hợp với các cầu thủ có thiên hướng chơi kỹ thuật, Thanh Trung khá hơn nhưng vẫn chưa đủ độ tinh, còn Tuấn Tài thuần tuý chỉ là một chân chạy, rất kém nhạy cảm trước cầu môn.
Nỗi thất vọng của Văn Toàn khi... vắng Công Vinh. Ảnh: Quốc Bảo. |
Kỳ vọng của Hữu Thắng là biến Tuấn Tài thành một Công Vinh mới. Nhưng tiền đạo ngồi dự bị dài dài ở SLNA mùa này còn khuyết quá nhiều tố chất để có thể nhìn thấy điều đó ở tương lai.
Sang hiệp 2, trừ Ngọc Hải, các cầu thủ này đều đã được thay ra. Tuyển Việt Nam trở thành một HAGL thu nhỏ, từ hai biên, trung lộ cho đến cặp tiền đạo. Nhưng đây chính là lúc sự non nớt phơi bày.
Văn Toàn vào sân mang đến sức sáng tạo hơn hẳn Trọng Hoàng. A Hoàng dâng cao tốt hơn Văn Hoàn. Hồng Duy cũng lắt léo hơn Thanh Trung. Vậy mà trước các hậu vệ Đài Loan chưa thể coi là bậc thầy phòng ngự, các nhân tố SEA Games của chúng ta gần như bất lực.
Đấy là lúc người ta thấy rõ nhất sự thiếu vắng một tay săn bàn đều đặn kiểu Công Vinh: không cần hoa mỹ, thậm chí có thể chơi tồi phần lớn thời gian, nhưng luôn nổ súng lúc cần.
Đấy là lúc người ta thấy rõ nhất sự thiếu vắng một chân chuyền những đường tí tách như Lương “dị”. Có Lương, có Quyết, tuyển Việt Nam leo biên theo kiểu lấn đất mà không cần quả nào cũng phải qua cầu Xuân Trường để chuyền dài.
Xuân Trường chuyền dài rất tốt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể tạo ra cơ hội bằng cách đó. Ảnh: Quốc Bảo. |
Xuân Trường có vũ khí sở trường là những đường chuyển hướng. Tuy nhiên, nó chỉ thực sự hữu ích khi đã lôi kéo được đội hình phòng thủ đối phương. Trong trường hợp “cả đội ở nhà” như Đài Loan áp dụng, vũ khí này dễ dàng bị hoá giải khi đối thủ bắt thật rát người nhận bóng.
Và đấy là lúc người ta thấy rõ nhất một cá tính như Minh Tuấn cần thiết đến mức nào. Vắng cầu thủ như con dao pha của Quảng Ninh, tuyển Việt Nam không còn ai có khả năng tự biến những tình huống ầu ơ thành cơ hội.
Dẫu sao, HLV Hữu Thắng cũng chỉ coi cuộc gặp gỡ Đài Loan là một trận đấu tập, nơi ông pha trộn chất Nghệ và chất Gia Lai với các liều lượng khác nhau. Mục tiêu đơn giản là không chấn thương thì đã đạt được, vậy thôi.