Công an Quận 10, TP HCM kiểm tra và đưa về trụ sở những người vi phạm ở khu Bình Khang vào năm 1993. Ảnh: Tuổi Trẻ. |
Vào năm 1993, 40 năm sau khi lập khu nhạy cảm, lúc đó đã thống nhất đất nước 18 năm, khu mại dâm lớn nhất nước này vẫn tồn tại và phát triển hơn trước. Lẽ nào chúng ta lập lại bài học sai lầm đó.
6 năm số gái mại dâm tăng lên 10 lần
Năm 1953 chế độ Sài Gòn cho tập trung các dịch vụ “nhạy cảm”, thực chất là mại dâm tại ngã Bảy, gọi là khu Bình Khang. Với ý tưởng rằng hoạt động tập trung như vậy sẽ dễ kiểm soát, hạn chế tác dụng xấu về thuần phong mỹ tục cho cộng đồng.
Nhưng khu Bình Khang lập tức rơi vào sự kiểm soát của các trùm du đãng, chính quyền bị vô hiệu hóa vì nạn hối lộ và quan trọng hơn là những người vào khu Bình Khang đều bỏ qua luật pháp mà chỉ tuân thủ các luật ngầm của giới giang hồ.
Kéo theo là cho vay nặng lãi, bảo kê, đâm thuê chém mướn… Vì nghĩ rằng chính quyền đã hợp pháp hóa mại dâm nên mại dâm bên ngoài khu Bình Khang bùng phát.
Theo thống kê của Bộ Xã hội chế độ Sài Gòn, những năm 1950 gái mại dâm chưa đến 5.000 người, năm 1968 là 10.000 người và đến 1974 tăng gấp nhiều lần.
Khu Bình Khang trở thành nỗi ám ảnh đối với người Sài Gòn không chỉ về mại dâm mà còn là nhiều tệ nạn khác như ma túy, đâm thuê chém mướn…Chính quyền Sài Gòn ra sức dẹp bỏ truy quét nhưng không làm gì được mà còn phát sinh khu tệ nạn mại dâm, ma túy tương tự là Cây Da Xà.
Đến 1993 vẫn rất đông vui
40 năm sau khi Bình Khang ra đời, năm 1993, tôi quay lại khu này để viết phóng sự, cứ nghĩ sẽ là những khu phố văn hóa vì đã 18 năm thống nhất rồi. Nhưng không. Khu mại dâm Bình Khang xưa, bây giờ dân chơi gọi là khu Cây Điệp ngã Bảy mại dâm càng đông vui hơn.
Trung bình mỗi ngày có khoảng 500 - 1.000 khách đến đây mua dâm, đủ hạng người, từ lao động chân tay, đến trí thức và nhà giàu… Giá bán dâm rẻ đến đáng ngạc nhiên, chỉ 5.000 đồng, bằng với dĩa cơm bình dân, hay ổ bánh mì thịt… theo thời giá.
Công an phường, quận vò đầu bứt tóc đứng ngồi không yên. Tất cả đều chuyên nghiệp, chúng tôi có trong tay danh sách 17 chủ chứa còn gái mại dâm thì không có cách nào thống kê hết.
Bài viết "Động mại dâm Bình Khang - ngã bảy sau 40 năm?" trên báo Tuổi Trẻ 25/3/1993. |
“Công xưởng” tình dục hoạt động nhộn nhịp với đủ loại dịch vụ kéo theo như giặt ủi, bán cơm, bán nước, giữ xe, cảnh giới, bán thuốc chữa “bệnh kín”… "Nhà băng”, tín dụng đen cũng ngồi ngay trong hẻm, không cần giấy tờ gì cả…
Có 26 chủ hộ làm dịch vụ “hậu cần” cho “công xưởng” tình dục, nhân viên là hàng trăm con em còn mặc nguyên đồng phục học sinh bưng bê trà đá, bia lạnh, khăn nóng, khăn lạnh…
Khi phóng sự “Động mại dâm Bình Khang ngã Bảy sau 40 năm” được tung ra, mọi biện pháp tổng lực được áp dụng nhưng đến 1995, cơ bản mới xóa được khu này, khi các chủ chứa dọn nhà đi nơi “êm” hơn để hoạt động.
Tình hình khu Cây Da Xà cũng tương tự và bị xóa cùng thời gian. Đây là thời đoạn gian nan cho chính quyền TP đặc biệt là ngành công an.