Tám mươi ba tuổi
Tóc mẹ trắng như mây, thân mẹ gầy như hạc
Vẫn dõi lòng theo mỗi bước chân con
Tháng ngày chảy trôi, nỗi nhớ sâu thăm thẳm
Con đi giữa đời gắng làm người tử tế
Dẫu thế cuộc chuyển xoay dâu bể
Người tốt hôm qua có thể không còn tốt nữa hôm nay
Lý tưởng ngày hôm qua, có thể ngày hôm nay thành chuyện tầm phào
Những lúc cô đơn tận cùng muốn về bên mẹ khóc
Khi bình yên mơ thấy mẹ đang cười…
![]() |
Không phút nào không vì con của mẹ |
Chẳng bao giờ mẹ lo cho riêng mình
Không giây phút nào không vì con của mẹ
Tuổi xuân mẹ biến đi để lại hồng hào trên da thịt con
Lòng yêu thương của mẹ thành tâm hồn con biết yêu thương chia sẻ
Khổ đau vất vả đời mẹ thành khát vọng nuôi con lớn từng ngày
***
Mẹ ơi
Con biết
Biển quê không phút nào nguôi sóng
Đất quê không phút nào thôi ươm những hạt mầm
Giờ chắc hương cau vườn xưa vẫn nở
Thân tre trước cổng còn xanh
Con sẽ về lúc bình minh mẹ nhé
Tiếng gà kia xao xác cất lên rồi.
Vị vua đi đến ngai vàng từ sới vật
Con đường đi đến ngai vàng của Mạc Đăng Dung khởi nguồn từ sới vật. Nhưng họ Mạc, từng chỏng vó trước một vị tiến sĩ trói gà không chặt.
Hà Nội qua khuôn hình phim 36 kiểu
Những góc phố thân thương, những gương mặt, các hoạt động đời sống hàng ngày của một Hà Nội mà nhiều người vốn thấy quen thuộc được thể hiện bằng máy ảnh chụp phim độc đáo.
Vị hổ tướng lấy đùi làm gối cho vua ngủ
Công nghiệp của ông để lại, được Đại Nam liệt truyện đúc kết là vẹn toàn: “Cai trị ba trấn lớn, đức nghiệp, công lao, danh vọng, các bầy tôi không sánh được”.