Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Nơi phụ nữ tuổi 25 sống độc thân là 'thất bại lớn'

Nhiều thanh niên coi Ấn Độ là mảnh đất giàu cơ hội. Bạn dễ dàng kiếm một công việc lương cao nếu có bằng cấp và kiến thức. Vấn đề nằm ở chỗ, bạn phải kết hôn trước tuổi 25.

Nhân ngày Quốc tế phụ nữ 8/3, trang BBC đăng bài viết của Suruchi Sharma, một cô gái Ấn Độ quyết chọn đời sống độc thân ở tuổi 28. Suruchi Sharma có bằng cử nhân kinh tế của Đại học Baroda và bằng thạc sĩ về quảng cáo và truyền thông. Hiện nay, cô đang làm trưởng phòng tiếp thị cho một công ty ở Ấn Độ.

Những câu hỏi bất tận

Một phụ nữ độc thân ở Ấn Độ sau tuổi 25 sẽ thường xuyên phải đối mặt với kiểu câu hỏi và lời ca thán như: “Tại sao cô lại độc thân?”, “Quá tệ”, “Cô xoay sở thế nào?”, hoặc “Cô không thể tìm được anh chàng nào sao?”. Chuyện độc thân ở lứa tuổi đó được xem là một thất bại lớn.

Tôi, Suruchi Sharma, sống ở Mumbai thành phố lớn nhất Ấn Độ. Lớn lên trong một gia đình trung lưu thành thị điển hình, cuộc sống của tôi giống như nhiều cô gái trẻ sống xa nhà và theo đuổi giấc mơ độc lập. Cảm giác sống đơn thân thật tuyệt. Tôi độc lập theo đúng cách mình ao ước. Phái đẹp Ấn Độ đang có cơ hội để phát triển, để chứng minh họ xứng đáng và tỏa sáng. Dù vật lộn với thói phân biệt giới tính ở mỗi bậc thang xã hội, chúng tôi vẫn tìm thấy lối ra và vươn lên.

Nhưng một áp lực luôn bám lấy chúng tôi như hình với bóng với những câu hỏi như: “Kế hoạch kết hôn của bạn thế nào?”. Ở Ấn Độ, người ta luôn đánh giá một cô gái theo tình trạng hôn nhân. Thuở bé, cha mẹ luôn dạy con gái rằng chúng tôi phải lấy một người chồng tử tế, và về làm dâu một gia đình tốt bụng.  

Thậm chí ngày nay, hình thức hôn nhân “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” vẫn là chuyện bình thường ở Ấn Độ. Các bậc phụ huynh tìm cho bạn một mối phù hợp và bạn kết hôn. Trong một số trường hợp, cô dâu và chú rể không có quyền lên tiếng. Chỉ vài cặp đôi may mắn có đủ thời gian để tìm hiểu nhau. Nói chung, bạn là một phần của truyền thống mà bạn phải cố gắng thích một ai đó.

Tất cả những điều nữ giới học chỉ nhằm giúp chúng tôi nhớ kỹ vai trò tương lai: một người vợ và con dâu. Chúng tôi học nấu ăn, làm việc nhà, cách cư xử và duy trì hình ảnh chuẩn mực. Nếu phần “hình ảnh” trục trặc, cơ hội lấy được một tấm chồng tốt sẽ xa vời hơn.  

Suruchi tự lựa chọn cuộc sống độc thân dù cô 28 tuổi. Ảnh: BBC

Nếu bạn vào một trang mai mối hôn nhân trực tuyến, một trào lưu phổ biến ở Ấn Độ ngày nay, bạn sẽ tìm thấy những cụm từ như “tận tụy với gia đình”, “giản dị”, “không say mê sự nghiệp”. Đó là những phẩm chất của một cô vợ mà hầu hết mọi người thường tìm kiếm.

Mọi người đều muốn một người vợ theo kiểu nội trợ trước, sự nghiệp sau. Mọi gia đình đều muốn một nàng dâu hiếu kính bề trên, và từ bỏ sự nghiệp ngay lập tức vì những điều quan trọng hơn, như chồng chuyển công tác, chăm sóc con cái, hoặc vì các sự kiện đột xuất. Nếu muốn trở thành mẫu hình phụ nữ lý tưởng trong mắt đàn ông, bạn phải có nền tảng giáo dục tốt nhất trong khả năng, một gương mặt đẹp, một sự nghiệp ổn định, và đồng thời bạn phải sẵn sàng để nó lại phía sau.

Nguyên nhân của tình trạng độc thân của tôi rất đơn giản. Tôi chưa gặp được người đàn ông phù hợp. Lý lẽ đó khiến tôi giống như một người phản đối hôn nhân. Thực ra, tôi thích kết hôn. Tôi rất mong mình sẽ lấy chồng vào một ngày nào đó. Và đây cũng là khởi nguồn của vấn đề, vì tôi muốn lấy người tôi yêu.

Ở tuổi 28, lẽ ra tôi phải lập gia đình từ vài năm trước. Theo tiêu chuẩn ở Ấn Độ, tôi là gái quá lứa nhỡ thì nhưng tôi vẫn chưa yêu ai để có thể được mặc áo cưới, để ổn định cuộc sống.

Mọi người khuyên tôi nên thỏa hiệp và giảm bớt kỳ vọng. Nếu đối tượng kết hôn có vẻ ngoài chấp nhận được, công việc và nền tảng gia đình tốt, tôi không nên phàn nàn. Nhưng quan điểm của tôi khác họ. Người ngoài có thể khẳng định một người đàn ông là hoàn hảo dành cho tôi, nhưng tôi mới là người quyết định. Anh ta có thể kiếm nhiều tiền, gia đình danh giá, và có thể là một người tử tế, nhưng nếu tôi và anh ta không hợp tính nhau, tôi không thể tiến tới hôn nhân. Chúng ta nên điều chỉnh và thỏa hiệp trong một cuộc hôn nhân, chứ không phải ngay trong quá trình tìm kiếm đối tượng chung sống cả đời.

Tình trạng độc thân của một người phụ nữ là điều đáng xấu hổ. Khi một phụ nữ nói rằng cô tự chọn cuộc sống độc thân, người khác sẽ phần nào giảm bớt sự tôn trọng với cô ấy. Người ta từng từ chối nhiều lần khi cố gắng thuê một căn hộ ở khu dân cư có hoàn cảnh sống tốt. Mọi người không thích cho những người phụ nữ độc thân, tham vọng trong sự nghiệp thuê nhà. Họ sợ những người như tôi sẽ sống phóng túng, sa đọa, như tiệc tùng ồn ào, mời đàn ông về nhà hay có ảnh hưởng xấu tới nhà hàng xóm. Không ai chịu nghĩ rằng tôi có thể là một người bình thường, với đời sống xã hội chỉn chu và lối sống lành mạnh như tất cả mọi người.

Chủ nhà luôn soi mói để tìm cách đuổi chúng tôi. Nếu phạm một sai lầm dù nhỏ nhất, chúng tôi cũng sẽ phải chuyển đi. Chúng tôi không thể sống một cuộc sống bình thường khi luật lệ, nguyên tắc vây quanh. Và nếu một người nam giới tiễn bạn về nhà, ngay lập tức người ta sẽ nghĩ bạn là gái điếm.  

Áp lực của gia đình

Nếu một phụ nữ độc thân sống tự lập, xa gia đình, người ta sẽ mặc nhiên coi cô ấy là người dễ dãi. Tôi càng tiếp tục kiểu sống này, tôi càng có ít cơ hội kiếm một người chống tốt từ một gia đình tử tế. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ tới việc từ bỏ và cưới một anh chàng, dù phù hợp hay không để bố mẹ vui lòng.

Tôi rất may mắn khi gia đình ủng hộ tôi nhiều. Bố mẹ đứng về phía tôi khi tôi muốn chờ người đàn ông của đời tôi xuất hiện. Nhưng họ cũng đối mặt với áp lực lớn từ họ hàng và người quen. Câu hỏi “Bao giờ Suruchi mới cưới chồng?” bủa vây họ mỗi ngày. Họ bắt đầu lo lắng rằng để con gái tự quyết định là sai lầm. Bố mẹ lo cho hạnh phúc của tôi. Họ không dám chắc xã hội Ấn Độ sẽ cho phép tôi sống tốt nếu tôi vẫn độc thân.

Gia đình luôn ủng hộ Suruchi (từ trái sang: anh trai Prashant, mẹ Asha và bố Pramod). Ảnh: BBC

Mọi người từng nói với bố mẹ tôi, rằng họ phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi cho con gái học hành đàng hoàng và để tôi sống độc lập. Giờ đây, tôi có tiêu chuẩn cao và bố mẹ sẽ khó kén được chồng cho tôi. Tôi luôn biết ơn bố, mẹ vì họ đã chịu đựng áp lực đó. Họ là nguồn lực cổ vũ lớn lao, nhưng tôi luôn day dứt, mong rằng tôi có thể giảm bớt gánh nặng trên vai họ. Tôi không lo nhiều về bản thân, bởi biết rằng chung sống với một người đàn ông không dành cho bạn còn tệ hơn sống độc thân.

Áp lực vẫn tiếp tục tăng lên khi tôi ở giữa xã hội Ấn Độ. Tôi từng nghĩ tới phương án chuyển ra nước ngoài nếu tôi vẫn độc thân trong một vài năm nữa. Bước ra khỏi một xã hội chuyên soi xét là cách duy nhất để yên thân và sống an ổn. Nếu tôi sống ở nước ngoài, chẳng ai thắc mắc về kế hoạch kết hôn của tôi. Điều đáng ngạc nhiên là thậm chí người Ấn Độ ở nước ngoài cũng trở nên cởi mở hơn trong tư duy.

Tóm lại, cuộc sống độc thân ở tuổi 28 không hề dễ chịu. Đó là một cuộc đấu tranh mà tôi phải đối mặt 24 giờ mỗi ngày, 7 ngày mỗi tuần, nhưng tôi quyết không từ bỏ.

 

Xuân Yến (Theo BBC)

Bạn có thể quan tâm