Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Những điều tích cực còn mãi và phép màu luôn tồn tại

Thay vì đếm số ca nhiễm bệnh, mình tập trung theo dõi số ca khỏi bệnh mỗi ngày. Mình biết những điều tích cực luôn còn mãi và phép màu vẫn tồn tại.

Một địa điểm bị phong tỏa tại Quận 1, TP.HCM.

Phố đang trong những ngày giãn cách. Đó đây, không ít tiếng kêu than buồn chán, nào là nhớ quán xá TP.HCM, thèm món này món kia… Nhớ, nhớ lắm, nó như là một nỗi nhớ chung, và nỗi nhớ cứ chất chồng đến quay quắt.

Thế nhưng, vì những chuyện lớn và trọng đại hơn, nỗi nhớ và nhiều nhu cầu khác, tạm gác sang một bên. Ngay cả việc ra đường cũng vậy, chỉ những người có công việc quan trọng lắm mới rời khỏi nhà.

Mùa dịch dạy chúng ta biết mở lòng với những hoàn cảnh thê lương

Phố vắng đến cô liêu, hiếm hoi gặp một bóng người bước ngang qua thì phải đảm bảo cách xa 2 m, hàng quán đóng cửa, các cơ sở kinh doanh đã ngừng. Tất cả để đồng hành cùng đất nước, nhằm chiến thắng cơn đại dịch.

Thật khó để phủ nhận hấp lực của biết bao món ngon luôn khiến lưu dân TP.HCM chẳng thể kiềm lòng. Còn nhớ những ngày chưa dịch, mình vẫn thường tụ tập bạn bè sau những giờ làm việc mệt mỏi mà lê la khắp nẻo thị thành để ăn cho thỏa thích.

Mình vẫn ngồi quán cóc mỗi bận thèm cà phê thuần Việt. Thật ra, vấn đề ngon dở vốn đã chẳng quan trọng bằng ý nghĩa sống trọn những khoảnh khắc đời thường mộc mạc nhất của thanh xuân có được trên đất này.

Nghe phố trở mình tha thiết mỗi bận gió về. Nghe phố thì thầm chuyện lứa đôi mỗi khi TP.HCM lên đèn sau chiều tan tầm. Nghe phố hát bằng những giọt mưa rơi trên mái ngói của một quán cà phê cổ. Có bận, nhóm bạn còn lang thang giữa đêm để nghe phố thị ôm ấp và san sẻ yêu thương cho những mảnh đời cơ nhỡ.

Nhưng rồi, sau tất cả, tụi mình cũng quay về gia đình, bên mâm cơm của má, nghe những câu chuyện xưa, cũ càng, để thấy những món má nấu đã nuôi mình lớn khôn đến tận hôm nay. Hàng quán bên ngoài chẳng thể bằng cơm má nấu. Cơm nhà luôn chan chứa vị yêu thương.

Ở nhà, đọc báo và theo dõi những câu chuyện tốt lành vào thời điểm này - thời điểm mà mọi người dân thành phố cùng chung tay, cho mục đích cao đẹp nhất. Mùa dịch, không chỉ để chúng ta sống chậm lại, mà thiết nghĩ, nó còn dạy chúng ta biết mở lòng với những hoàn cảnh thê lương.

Nỗi buồn chỉ vì tù túng phải ở nhà ư? Sao bằng được nhiều phận đời éo le khác? Đơn cử người bán vé số ngoài kia, họ sẽ về đâu, sẽ sống sao? Những con người bé nhỏ ấy, cơ cầu mưu sinh cho mong mỏi về một vận may đổi đời của thiên hạ. Nhưng ước mơ nhỏ nhoi của họ chỉ là cơm ăn, áo mặc, một chỗ nhỏ thôi để ngủ khi lệnh ngưng phát hành vé số trên cả nước có hiệu lực.

Những phận người tha hương xa xứ chọn mảnh đất hào nhoáng nắng ấm phương Nam này mà gá tạm phận đời. Căn nhà trọ chừng mười mét vuông, lắm khi hơn chục người xếp lớp như cá mòi để ngủ cho đoạn ngày.

Mồ hôi có nhễ nhại, chỉ phe phẩy cho khô. Mở một cây quạt là phải tính toán thêm tiền điện. Ngày mưa dầm dãi lại co ro bao lấy đồ đạc để tránh bị ướt. Mưa suốt đêm là thức trọn cả đêm.

Thương lắm những phận đời đang dáo dác hoang mang.

Dai dich Covid anh 1

Những cây ATM gạo giúp đỡ người gặp khó khăn trong mùa dịch bệnh. Ảnh: Việt Linh.

Những điều tích cực còn mãi

Cô bạn thông báo mở chiến dịch tặng gạo, khẩu trang, nước rửa tay mà lòng vui đến lạ. Nghe tiếng reo mừng vang lên trong điện thoại vì số lượng ngoài sức tưởng tượng, làm mình xém khóc.

Hóa ra, hạnh phúc nảy sinh từ những điều giản dị như thế. Không dưng mình thương TP.HCM lúc này hơn bao giờ hết. Thương quá chừng tấm lòng thiện lương ngay mùa khốn khó. Những điều này khiến ngày dài sẽ trở nên ngắn, ngày buồn lại sẽ thêm vui.

Thay vì đếm số ca nhiễm bệnh, mình tập trung dõi theo số ca khỏi bệnh mỗi ngày. Bởi mình biết, những điều tích cực luôn còn mãi và phép màu vẫn tồn tại.

Nuôi dưỡng tâm hồn bằng những điều tích cực và lan tỏa nó đến với tất cả bạn bè chính là ý niệm khi mình bắt đầu ghi chép lại những điều mình làm hàng ngày, và cần hơn nữa trong 14 ngày giãn cách của đất nước.

Mình chẳng mong làm điều gì to tát, bởi những thứ vụn vặt ghi chép lại có thể quá dông dài nhưng cũng là cách để lưu giữ, luyến nhớ về sau.

Năng lượng tích cực và tin vào điều chúng ta làm được, luôn luôn khiến chúng ta có những kết quả tốt. Điều này mình đã trải nghiệm qua, khi chấp bút viết cuốn Trái tim của thép.

Cuốn sách đã thay đổi tư duy khiến mình bắt đầu biết đặt trọn tâm sức và trí lực vào một việc gì đó. Luôn giữ trong mình ngọn lửa niềm tin. Mọi thứ người ta làm được, mình đều có thể làm được.

Và như thế, mình đón nhận niềm vui rằng cuốn sách mới rất lạ, theo một cách viết và chủ đề cũng rất lạ. Mình thực hiện từ năm ngoái, nay đã bắt đầu ló dạng hình hài. Vài hình ảnh được bên xuất bản vừa gởi cho mình. Niềm vui luôn biết nuôi nấng và dẫn dắt con người ta đi qua một ngày dài.

Mình xé tờ lịch thứ ba kể từ hôm cách ly, để gọn gàng trên bàn, ly cà phê sáng cùng sân vườn rộn tiếng chim. Bấy nhiêu thôi là đủ một ngày tràn đầy năng lượng tích cực.

Ngày với mình, luôn bắt đầu bằng nụ cười.

Nhiều tác giả/NXB Hà Nội - DuCabooks

SÁCH HAY