Tôi tìm đọc bài thơ cuối được tác giả làm tên cho tập thơ Em cứ sống một cuộc đời của cỏ. Ngọn cỏ là hình ảnh biểu trưng của sự bình dị và bền bỉ, nguyện sống như cỏ, thi sĩ đã bộc lộ khát vọng “em cứ sống một cuộc đời giản dị”. Cỏ trở thành nơi nương náu cho những cung bậc cảm xúc vui buồn, giận hờn, âu lo… của tuổi hai mươi, không ít vu vơ, mơ màng nhưng rất thành thực.
Em cứ sống một cuộc đời của cỏ
Hiền lành, dẻo dai nhưng mạnh mẽ, kiên cường
Mơ màng và âu lo chạy song hành suốt tập thơ của Thúy Nhân, ở đấy mỗi bài thơ là lời nhắn nhủ cũng là độc thoại của tác giả, luôn ám ảnh bởi sự chân thành ý nhị. Những bất trắc của lòng người, những rơi rụng của kỷ niệm, sự tàn phai qua năm tháng… khiến kẻ sống nâng niu ký ức đi từ bối rối đến hoang mang :
Biết bao giờ sẽ thấy lòng nhẹ tênh
Bớt chênh vênh mỗi lần mình chạm mặt
Không còn điều gì đặt tên là gợi nhắc
Quá khứ chẳng còn ám ảnh những ngày mưa!
Đau khổ đủ rồi, mình mạnh mẽ được chưa?
Kỉ niệm ngày xưa cũng chỉ là kỉ niệm
Đến bao giờ mình không còn giấu giếm
Một chút rối bời trong đáy mắt hoang mang.
Có người nào lặng lẽ nghĩ về tôi
Tập thơ Em cứ sống một cuộc đời của cỏ của tác giả trẻ Thúy Nhân. |
Trong thời đại bùng nổ thông tin, nạp đầy các bộ nhớ, chính thi sĩ nhắc nhở chúng ta gom vào trí nhớ những hạt cát li ti của kỷ niệm, dẫu không phải lúc nào cũng ngọt ngào: “Có những điều dẫu biết là rất cũ/ Nhưng bỏ đi thì không nỡ không đành/ Có những điều cứ ngỡ là yên ngủ/ Mà nhớ về vẫn đau đáu mong manh” (Qua đi vẫn nhớ)
Thúy Nhân nhạy cảm với thời gian, nỗi ám ảnh thời gian hiện vụt là chuỗi dài những khắc khoải mơ hồ, rối bời tâm trạng, khi trở về với quá khứ (Muốn làm một đứa trẻ), khi an lòng với hiện tại (Là yên bình), lúc hướng đến những ngày xa xôi phía trước (Ai cũng phải già đi).
Tuổi trẻ chính là hạnh phúc, niềm hạnh phúc ở tuổi nhiều khát vọng, vui buồn, âu lo, cho và nhận, có khi rất bồng bột và mơ hồ, không ít buồn phiền, vấp ngã nhưng chân thành nảy nở, tròn đầy, để thành chính mình:
Ngày lạnh nhạt cứ chầm chậm trôi đi
Tôi ở hôm qua dại khờ như thế đó
Cứ yêu một người dù lòng này biết rõ
Người chẳng thương mình nhưng mình đã trót thương.
Ngày hết buồn, hết giận, hết vấn vương
Tôi an yên sống phần đời của nắng
Dễ bình tâm như biển chiều rất lặng
Gió hát câu gì cho tôi hết cô đơn.
Tôi cần mình khi xưa
Là tình yêu, hiện diện ở dung nhan trạng thái nào đều tuyệt đẹp. Thơ tình yêu của Thúy Nhân phấp phỏng những hồi hộp, hờn giận, lo toan, luyến tiếc hay hy vọng, cuồng nhiệt và vị tha: “Ta thương một người dù người như áng mây/ Bay mải miết giữa bầu trời trong vắt/ Ta dõi theo người từng giây từng khắc/ Như trông chừng một đứa trẻ…”
Tập thơ được thiết kế đẹp và nằm trong tủ sách Wings Books của NXB Kim Đồng dành cho đối tượng độc giả tuổi teen. |
Xuyên suốt tập thơ thấm đẫm tâm trạng day dứt với những đổi thay, những êm ái ngọt ngào như vội đi, khoảng khắc đoàn tụ mong manh... Trong thế giới tâm trạng biến động ấy, ánh lên tia nắng: “Là yên bình khi thức dậy sớm mai/ Nắng trên cao dịu dàng soi khắp ngả”, hay làm chiếc lá xanh tái sinh: “Nếu có thể xin thử làm chiếc lá/ Được sinh ra lần nữa ở trên cành”.
Tia nắng và chiếc lá trong tâm hồn, phóng chiếu những khát vọng, mang dự cảm hạnh phúc. Tuổi hai mươi yêu dấu luôn khát khao và dự cảm:
Em sẽ dịu dàng như cơn gió đầu thu
Bởi con gái khi yêu bất giác hiền như cỏ
Muốn bản thân vo tròn và bé nhỏ
Ở trong lòng ai đó ngủ thật say.
Xin hãy yêu em khi em là chính em