Lần nào ra Hà Nội, Trinh cũng nôn nóng về nhà nên cuộc hẹn giữa cô và người viết gần như không thể xảy ra. Không phải Trinh ngại, hay e dè tờ tạp chí đã đưa tên tuổi, hình ảnh của cô tới bạn đọc nhiều nhất. Chỉ vì Trinh không quen thời tiết, khí hậu, thức ăn ở bất kỳ nơi nào khác căn phòng của mình. Cô mếu máo: “Ra khỏi nhà là em cứ như bị héo vậy đó chị. Ở nhà, mẹ ép em uống nước, ép em ăn, nên em còn được ăn, được uống”.
Dù nhận mình “héo” giữa thủ đô nhưng những ánh mắt, những nụ cười trong bar cứ bám lấy bước đi uyển chuyển của Trinh cho đến khi cô ngồi trước mặt tôi, uống hết một ly nâu đá, bắt đầu câu chuyện tình giữa trưa của người đàn bà đẹp.
Ngọc Trinh |
"Đàn bà vẫn thích cảm giác được người yêu tặng đồ"
- Nhiều sao nữ hạng A Hong Kong thường được trả tiền để tiếp rượu cho các quan khách, đại gia. Là một ngôi sao dự sự kiện có giá cát-xê thuộc hàng khủng, chị đã từng “đi tiệc rượu” như vậy chưa?
- Tôi có biết các sao Hoa ngữ đi tiệc rượu qua báo chí đưa tin. Tôi không biết đó là những bữa tiệc rượu bình thường hay do truyền thông gây scandal. Nhưng nếu đó là sự thật, hình ảnh của họ không còn trong mắt tôi nữa. Tôi vẫn tự hỏi: Họ coa quá nhiều tiền, vị trí họ có nhiều người mơ ước, vậy tại sao họ vẫn làm thế? Nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy.
- Nhưng con số của giới người đẹp, chân dài trong showbiz Việt Nam cũng đi tiệc không hề ít, chị có thể chia sẻ về cách thức của họ?
- Tôi chỉ nghe nói thôi chứ chưa chứng kiến, nghe nói nhiều nhất là ở Hà Nội.
- Thường họ trả giá rất cao, sao chị không tham dự?
- Tôi không làm vì nó chẳng khác nào “đi khách”. Họ đã bỏ ra tiền nhiều như vậy để mời mình thì ngại gì mà không đưa thêm, thậm chí gấp đôi để được “đi”. Tôi nghĩ vậy.
- Thị trường người mẫu ở Việt Nam gần đây có ít show diễn, theo chị họ đang sống bằng gì?
- Tôi nghĩ chắc cô nào cũng có bạn trai ở đằng sau nuôi, chứ không có bao nhiêu xài bấy nhiêu thôi.
- Thi thoảng dự một sự kiện giá hơn 5.000$ (hơn 100 triệu đồng), cuộc sống chị hiện giờ thế nào?
- Tôi sống nhờ kinh doanh thời trang C&T, có cổ phần trong thời trang Chic & Trendy, chủ Spa Ngọc Trinh nhưng có gần 100 đại lý khắp Việt Nam từ miền Bắc, Trung, Nam đến miền Đông, miền Tây. Nước ngoài ở Úc tôi có 4 chi nhánh, Mỹ 2 chi nhánh, Hàn Quốc 1, Singapore 1, Nhật 1. Rồi thương hiệu mỹ phẩm Bqueen của Hàn Quốc tôi đã đưa về Việt Nam và khai trương mới đây. Tôi là giám đốc thương hiệu một công ty game lớn, có cổ phần trong đó. Tôi gửi kinh chút tiền nơi này, nơi kia kinh doanh thêm nhà hàng ăn uống. Nhưng thú thật, nguồn thu chính của tôi vẫn là sản phẩm từ spa Ngọc Trinh.
4 tháng nay tôi đã tự lập rồi, tôi ra làm ăn được 8 tháng nhưng sau 4 tháng tôi đã tự lập không cần bạn trai phải chi tiền cho mỗi tháng nữa.
- Trước kia, mỗi tháng bạn trai gửi chị bao nhiêu tiền?
- Chị lại hỏi khó nữa (cười). Chị nhìn mức sống của tôi và tự đoán đi (cười).
- Tôi nhận thấy gần đây nhất chị mua liền 3 cái Hermes hồng tím, camel và vàng, lúc thì hai đôi Salvatore, Dior … cũng trên 45.000$, trị giá bằng một chiếc xe hơi hạng trung. Những thứ đó chị tự mua hay bạn trai vẫn tặng?
- Trước khi làm ăn, những gì tôi có đều là bạn trai tặng nhưng sau hơn 4 tháng nay, như 3 cái Hermes đều là tự tôi mua hết, mà ở nhà đã có mấy cái Hermes rồi, bây giờ có thêm 3 cái nữa, cái nào cũng 15.000 USD hết, riêng cái cam là 15 ngàn rưỡi.
- Như vậy là mỗi tháng, thu nhập ít nhất của chị cũng trên dưới 15.000 - 20.000 USD mới đủ để mua một chiếc túi. Nghĩa là lợi nhuận trung bình cũng lên hơn 20.000 USD/tháng?
- (Cười )Tất nhiên! làm sao tôi dám lấy số tiền ấy đi mua đồ trong khi không làm đủ chừng đó, tôi không bao giờ xài hố như vậy. Coi như tự thưởng cho mình đi, số tiền kiếm đầu tiên coi như không cần phải để dành.
- Tự mình bỏ tiền ra mua đồ và bạn trai tặng đồ, chị thấy cái nào vui hơn?
Tôi cảm thấy oai là tự mình mua nhưng thấy sung sướng thì vẫn là bạn trai tặng, vì đàn bà mà, lúc nào cũng muốn bạn trai mua cho hết, ngay cả từ đôi giày đến quần áo này nọ. Tất nhiên, tự mua cũng có cái thích vì cảm thấy mình giỏi giang nhưng cảm giác của người đàn bà thì vẫn thích có bạn trai mua đồ cho hơn.
"May mắn chỉ là một phần"
- Sinh ra trong một gia đình nghèo, chị có thấy mình bù đắp tuổi thơ thiếu thốn bằng cách “chi mạnh” cho phụ kiện hay không?
- Nhiều khi tôi cũng bị mâu thuẫn. Tôi rất muốn hỏi chị: Tham lam và ham tiền, 2 khái niệm này có giống nhau không? Tôi thấy con người mình rất ham tiền, cái gì nhiều tiền mới làm, phải xứng đáng với công sức mình bỏ ra mới làm. Khi tôi có tiền, tôi “thoáng” với mọi người xung quanh chứ không phải chỉ với bản thân mình. Tôi thấy mình không hoang phí, tức là xài hố số tiền mình làm ra. Ví dụ làm 10 mà xài 7 cũng chưa gọi là hố vì vẫn còn giữ lại 3 mà. Vậy tôi đâu hoang phí mà tôi biết hưởng thụ số tiền mình làm ra thôi.
- Nói về ham tiền tôi mới nhớ, chị từng tuyên bố không đóng phim vì sợ hỏng da, ít tiền, nhưng gần đây thấy chị vào vai phụ trong phim của đạo diễn Quang Hải. Tiền hay điều gì khiến chị gật đầu đồng ý?
- Do anh Tiệp thuyết phục. Anh Tiệp nói bối cảnh đó hợp với tôi, một cô gái bước từ hồ bơi lên khoe làn da trắng nõn, khoe body nên tôi mới đồng ý, cũng do mối quan hệ của anh Tiệp với anh Ngô Quang Hải nên tôi nhận lời thôi. Từ xưa tới giờ đều vậy, cho dù tôi không muốn nhưng Tiệp thuyết phục một hồi tôi cũng nhận lời thôi. Tôi sợ cực mà, nên đóng vai chính cũng đâu có được, đóng xong chắc cái mặt xong luôn đó.
- Cát-xê thì sao?
- Ít. Đủ để uống cafe (cười). Trong giới của tôi, làm việc vì mối quan hệ cũng nhiều, như đi tiệc của người thân là tôi không có nhận cát-xê.
- Từ một cô gái chứng kiến cảnh ba mình lượm tiền khách trả nhưng rơi dưới đất đến một quý cô nghỉ tại khách sạn 5 sao mỗi lần đi công tác, săn lùng đến vài chiếc túi xách hiệu mỗi khi thấy mẫu mới. Chị thấy mình đã nỗ lực kiếm tiền đến mức nào?
- Tôi gọi đó là sự may mắn, vì tôi không biết tìm từ gì thay cho nó. Tôi cảm giác rất tự hào về bản thân (cười) .
2 năm nay, tôi không còn nhớ chuyện nghèo khổ nữa. Có nhớ lại cũng chỉ để thấy mình may mắn ghê, chứ không nhớ lại để buồn. Chẳng hạn, sau bộ sưu tập C & T mới đây ra mắt, tối về nhà, tôi vẫn còn thấy hạnh phúc kiểu như “con này, ngày xưa không ăn học tới đâu, ngoại ngữ không giỏi mà giờ cũng (cười) như trên người ta một bậc”. Kiểu tự hào vậy đó!
- Như vậy, sự dấn thân với showbiz của chị là hợp lý?
- Nếu không, chắc không bao giờ có ngày hôm nay đâu, vậy nên lúc nào tôi cũng nhớ ơn Tiệp.
- Cuộc sống bạc tỉ của một cô gái không có tài năng diễn xuất, ca hát, múa, chỉ có sắc đẹp và body như chị đã trở thành hình tượng của một nhóm người trẻ, chị thấy điều này không?
- Có chứ! Nhiều mà, nhưng tôi không cảm thấy vui hay buồn vì điều ấy. Ai có cuộc sống của họ. Cuộc sống của tôi do số phận và tính cách con người làm nên sự thành công hôm nay.
Nếu tính cách của tôi không tốt, không thật thà, không chân thành, không uy tín trong làm ăn làm sao họ chọn tôi làm đối tác kinh doanh được? Vì sao bao nhiêu gương mặt người mẫu diễn thương hiệu Chic&Trendy mà nhãn hàng này không chọn, lại chọn tôi? Vì sao bao nhiêu người quảng cáo game trước đó mà phía đối tác game vẫn mời tôi?
Tại tôi có tính đặc biệt hơn những người khác, tôi trước sau như một, không lợi dụng ai, rất uy tín, thẳng và thật. Đâu phải cô nào cũng làm vậy được đâu, may mắn chỉ một phần.
- Tính cách thật thà của chị, được đối tác và khách hàng đánh giá như thế nào?
- Đúng là những thành công tôi có hôm nay đâu phải mình tôi làm nên, mà phải có sự hỗ trợ từ nhiều đối tác khác nữa. Khách hàng của tôi không bao giờ họ nghĩ tôi gần gũi nhưng khi tiếp xúc, họ mê luôn (cười). Nếu tôi là một người bình thường họ sẽ nghĩ điều đó là bình thường nhưng với cương vị của tôi, người nổi tiếng, lại đối đãi gần gũi với khách hàng như thế, họ bất ngờ lắm.
- Giám đốc Vũ Khắc Tiệp cũng không ít lần khen ngợi tính chân thành, thật thà của chị?
- Thì Tiệp có nói với mấy người mẫu mới rằng: “Tụi em muốn được như Trinh trước hết phải học theo tính của Trinh”. Tính chuyên nghiệp, biết nghe lời, không nhiều chuyện, có quy tắc riêng của mình. Tiệp nói với tôi, quy tắc riêng vừa là điểm tốt lại vừa không tốt với tôi.
Tính tôi nguyên tắc lắm, chẳng hạn luôn đúng giờ nhưng cũng muốn người khác đúng giờ với mình, hẹn show với tôi mà họ tới trễ hay làm sai với tôi, tôi sẵn sàng đứng lên đi về liền không cần biết người đó là ai.
- Có thế mạnh nhan sắc, bạn trai giàu có, trở thành “hiện tượng” các cô gái trẻ mong muốn, và “noi gương”, nhiều cô gái đẹp trong showbiz chắc chắn đố kị?
- Ai không ưa tôi, tôi biết chứ! Nhưng phần nhiều vì tôi “vạch áo cho người xem lưng” thì hở luôn lưng họ mà. (cười). Nhìn ánh mắt, cũng đoán được họ ghét mình.
Nhưng cũng có vài người nhìn mình bằng cặp mắt khác rồi. Cỡ một đứa như tôi, họ không bao giờ nghĩ sẽ làm được việc. Ngay chính tôi cũng không nghĩ mình sẽ làm được việc gì chứ không riêng gì họ. Nhưng cứ bị dồn vào tường thì bật lại, bị đẩy ra sông thì phải quẫy, phải bơi, rồi phát hiện mình bơi giỏi. Đấy, mọi cái đều được chứng minh hết rồi.
- Đổi làm chi, có ai tốt hơn ảnh nữa đâu?
- Khi giỏi lên như vậy, sao chị chưa … đổi bồ? Bởi nhiều cô gái chân dài trong showbiz sau khi có vị trí, tiếng tăm, lập tức thay bồ cho đúng với “đẳng cấp”.
Đổi làm chi, có ai tốt hơn ảnh nữa đâu? Ảnh có một điều mà chưa người đàn ông nào có đó là sự chung thuỷ. Tôi nhìn bao nhiêu thằng chưa thấy ai chung thủy hết, tiếp xúc nhiều tôi biết. Anh ấy thường nói tôi đẹp, nhưng cái “gái lạ” vẫn phải hơn chứ? Thế nhưng anh ấy chỉ có mình tôi, quen ảnh 5 năm tôi biết chứ! Tôi thấy đàn ông chung thủy hiếm lắm nên tôi “chụp” được một ông là giữ liền.
- Điều gì khiến chị đề cao đức tính chung thuỷ của một người đàn ông đến vậy?
- Đàn ông chung thủy rất khó kiếm còn đàn bà lại dễ thấy.
- Trong showbiz, tôi thấy nhiều người đẹp, chân dài yêu chung một anh. Vậy họ chung thuỷ thế nào?
- Có nhiều phụ nữ chung thuỷ chứ! Như đàn bà, con gái chung thủy là đúng, là nhiều mà nhưng để đàn ông chung thủy mới khó. Mà đàn bà chung thủy hay không là do người đàn ông.
Còn những người không chung thuỷ cũng do người đàn ông quanh họ tạo nên. Vì người đàn bà là phản chiếu của người đàn ông. Tôi biết có vài người bạn tôi lăng nhăng nhưng cũng do người đàn ông lăng nhăng nên mấy người đó mới vậy. Chẳng hạn nếu bạn trai không chung thủy, tôi chia tay liền. Vậy nên tôi tôn trọng người đàn ông chung thủy.
- Chị được nhiều quý ông sẵn lòng chiều chuộng, nhưng chị vẫn chấp nhận một tình yêu xa cách với một người đàn ông Singapore mà không thấy mệt mỏi, chán nản hay sao?
- Không! Vì thời gian dành chúng tôi dành cho nhau không có nhiều nên không thấy chán, chỉ thấy thiếu thôi. Đôi lúc, tôi thấy chán chỉ khi thấy anh ấy vô tâm chứ không phải vì tôi chán ảnh. Những lúc mình ốm đau, ảnh gọi điện về tôi ôm, phụng phịu mà ảnh không biết, chẳng hỏi han gì. Tôi giận dỗi một mình, nhưng cũng biết anh ấy bận rộn, gọi điện về hỏi han mình là được rồi, đòi hỏi gì nữa.
Rồi mấy hôm sau ảnh về, mua đồ cho tôi ăn, hỏi han sức khoẻ của tôi, tôi mừng ghê lắm. Cười suốt luôn, sướng mà chị. Rồi ảnh giải thích công việc này nọ, rồi ảnh lại gầy, ốm nữa tôi xót ruột. Tôi ân hận vì trách móc ảnh mấy ngày, giận ảnh mấy ngày. Thực ra anh ấy là người có trách nhiệm, lo lắng những cái thực tế, làm nhiều hơn nói. Nhưng mình còn trẻ mà, mình cũng nhiều lúc “sao sao” á, cứ giận lẫy vậy á.
- Bạn trai chị “có nét phu thê” với chị chứ?
- Ảnh không đẹp trai nhưng có duyên. Chị biết Âu Dương Chấn Hoa không, ảnh giống người đó. Đàn ông, tôi thích tướng bự hơn, khuôn mặt chỉ cần có duyên thôi. Được cái anh ấy mặt chữ điền, mà đàn ông mặt chữ điền là tốt lắm!
- Yêu một cô gái chỉ biết sống dựa vào bạn trai, giờ chị không cần bạn trai gửi tiền cho nữa. Bạn trai chị có nói gì không?
- Bất ngờ và khen tôi giỏi. Ảnh không nghĩ tôi có thể làm được như vậy khi nhìn vào mức doanh thu hàng tháng tôi có. Anh ấy nói chỉ mong một tháng tôi kiếm được vài chục triệu thôi là vui rồi (cười). Anh ấy tự hào lắm!
- Anh ấy có lo lắng chị sẽ bỏ anh ấy không?
- Không! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một điều lo lắng trong mắt anh ấy, ảnh tự tin lắm. Ảnh nói ý là: Tôi đi tìm khắp đi, không có ai thương và chịu tôi được như anh đâu. (cười)
- Có bao giờ chị “thách thức” anh ấy: Nếu vô tâm với chị thì sẽ có người khác quan tâm đến chị ngay không?
- Không bao giờ! Mà tôi cũng không nghĩ đến điều chị hỏi luôn. (lắc đầu)
Với anh ấy, tôi yêu và tôn trọng. Chính vì vậy nên tôi mới không đi la cà, tụ tập dù là đi ăn sau event hay biểu diễn xa nhà. Tôi về khách sạn, úp mì gói ăn là xong rồi đi ngủ. Tôi thừa biết bạn trai cho phép mình đi ăn, tính tôi thích an phận là một chuyện nhưng tôi cũng nghĩ cho bạn trai mình nữa. Thôi thì mình đi về để anh ấy điện thoại biết mình đang ở nhà để an tâm.
Với người khác, hồi xưa tôi đâu có vậy, tôi cũng đi chơi bời chứ nhưng từ khi quen anh ấy tôi thôi. Cái tính an phận của mình chỉ có 50%, nhưng mình gặp một người đàn ông ông như chung thuỷ với mình nên mình về thẳng nhà luôn.
- Anh ấy sẽ hỏi: Vì sao chị không đi ăn đêm với bạn bè chứ?
- Cũng có! Tôi trả lời về cho anh yên tâm. Anh ấy an tâm rồi tôi vẫn muốn anh ấy an tâm nữa. Vì tôi nghĩ anh ấy sẽ vui.
- 5 năm yêu nhau, anh ấy có bao giờ chê chị điều gì không?
- Bữa nay anh chê “nói chuyện cộc cằn” từ khi ra làm ăn, nhưng đôi khi thôi vì anh ấy hiểu tính tôi nên không giận gì cả. Tôi cũng nhắn tin nói rằng: tính em hồi xưa cũng cộc rồi huống chi giờ ra làm ăn nữa, nếu có những lúc em như vậy anh bỏ qua cho em.
Anh ấy không chấp gì cả, lâu lâu lôi ra chọc tôi thôi. Dạo này ảnh gọi điện, tôi “chảnh” lắm nha: “Em đang kí hợp đồng, tiếp khách, tí gọi lại” (cười). Trước đây anh ấy là người buông máy bận việc chứ không bao giờ tôi cúp trước, hồi đó tôi rảnh mà, chỉ nằm ở nhà ăn với chờ điện thoại của ảnh là “chụp” nghe thôi. (cười)
- Hai người hợp nhau nhất ở những điểm nào?
- Chúng tôi không la cà, công việc xong rồi về, không đam mê các cuộc vui. Nhà là tất cả.
- Vậy sao hai người chưa cưới?
Tôi chưa nghĩ tới. Bố mẹ tôi cũng nhắc, sợ nhiều tuổi sinh khó. Chắc 27, 28 tuổi tôi mới nghĩ, vì mấy người chị lớn của tôi cũng chừng đó mới có đứa con đầu. Tôi cũng mong muốn kết hôn xong sẽ sinh một cô con gái. Tôi không rời hẳn showbiz mà chỉ tập trung nhiều hơn nữa cho kinh doanh spa, mỹ phẩm, game, thời trang của mình.
Lúc ấy, tôi sẽ là một người đàn bà vừa chăm sóc con vừa công việc chứ không phải chỉ ở nhà đâu. Tôi bây giờ đam mê công việc lắm, không thích rảnh như ngày xưa nữa đâu (cười).
- Đã khi nào chị nói chuyện với anh ấy về một đám cưới?
Có nghĩ đến nhưng không nói, vì anh ấy lớn tuổi rồi nói đến sợ ảnh ngại. Tôi trẻ như này, đã vậy cộng với cái mặt baby vậy, đám cưới rồi sao? Kì lắm! Nhiều lúc tôi cũng mơ mộng nhưng đặt trường hợp mình là người đàn ông đó, bốn mấy tuổi mà vợ trẻ đẹp, đám cưới trong nhà thờ rồi nhạc vang lên (giơ tay gõ nhịp bản Here Comes The Bride) rồi mình đi ra rồi sao, người ta nói chết. Dù ngoài miệng họ chúc mừng nhưng cũng có người thì thầm to nhỏ, ảnh nghe thấy thì sao?
Tôi thích một đám cưới nhưng người đàn ông của mình nếu có e ngại thì mình phải biết nghĩ cho họ chứ. Tôi không muốn ảnh buồn, chỉ cần được được sống mãi bên anh ấy là đủ rồi.