Ít lâu sau khi kim đồng hồ điểm 2h sáng vào một ngày tháng 9 năm 2012, một gã say rượu đang cố trèo qua rào bảo vệ trung tâm huấn luyện Lezama của đội Athletic Bilbao.
Bên trong khu sảnh, hắn tiến thẳng tới phòng thay đồ của đội một - nơi có chiếc tủ cất giữ món kho báu bí ẩn. Xui xẻo thay, gã chạm mặt người bảo vệ và cả hai đã có một màn vật lộn quyết liệt cho tới khi những quan chức cấp cao của câu lạc bộ xuất hiện. Họ bất ngờ nhận ra kẻ đột nhập không ai khác chính là người cũ của đội bóng - một cầu thủ mới chia tay Bilbao được ít lâu.
Phải, tên trộm đó chính là Javi Martinez.
Hay nói cách khác, hắn... là tôi.
"Mẹ ơi, con có việc ở trường..."
Tuy nhiên, những thông tin về vụ đột nhập kỳ quặc đó được các báo Tây Ban Nha đăng tải hoàn toàn không đúng chút nào.Tới giờ, nghĩ lại tôi vẫn thấy thật buồn cười.
Vậy hãy để tôi kể cho các bạn những gì thật sự xảy ra nhé. Chúng ta sẽ bắt đầu từ khởi nguồn của câu chuyện ấy - câu chuyện của riêng cuộc đời tôi.
Tôi lớn lên ở Ayegui, một thị trấn nhỏ thuộc Navarre - phía bắc Tây Ban Nha. Hiện tại dân số ở đó có vẻ đông hơn nhưng khi tôi còn nhỏ, chỉ có khoảng trên dưới 1,000 người. Vào chuyện chính này, cũng như bao đứa trẻ khác, tôi bắt đầu chơi bóng cùng những đứa bạn ở trung tâm thể thao đặt ngay gần nhà thờ của thị trấn.
Còn mẹ tôi - bà cũng giống bao người mẹ khác, đặt nặng vô cùng vấn đề học hành trên trường. Vậy nên, để thoát khỏi cái cảnh cắm mặt vào đống chữ khô khan, tôi thường sử dụng một "bài tủ" để đối phó mỗi khi bà yêu cầu tôi "cắm rễ" ở nhà làm bài. "Mẹ à, hôm nay ở lớp có việc quan trọng lắm. Vâng, vâng, cái này bỏ là không được đâu ạ".
Không muốn đi học, Martinez lại chơi bài "tủ" để mò ra sân đá bóng. |
Dĩ nhiên, câu chuyện sau đó là những trận bóng trên sân cỏ hàng giờ đồng hồ với những ông bạn chí cốt.
Lên năm tuổi, cha dẫn tôi tới C.D Berceo, một đội bóng thuộc Logrono, cách chỗ tôi ở khoảng 30 phút đi xe. Vì anh trai Alvaro của tôi cũng từng tập bóng ở đây nên cha khá hài lòng với công tác đào tạo của họ. Ông kêu tôi cũng nên thử xem sao. Cho tới trước khoảnh khắc ấy, tôi chỉ là thằng nhóc loanh quanh chơi bóng trong thị trấn với mấy nhỏ bạn - còn đây là cả một đội bóng.
Điều duy nhất tôi nhất tôi làm tốt hồi ấy là đoạt bóng và cắm đầu cắm cổ chạy. Không chút kỹ thuật và cũng chẳng có tý tính chiến thuật nào. Mọi người trong đội cứ luôn đùa rằng tôi chỉ biết ỷ lại đôi chân dài và chạy vượt qua tất cả - mà đúng thật là nó dài miên man và cũng khá mảnh khảnh nữa.
Năm lên 10, tôi có cơ hội thử sức tại Osasuna. May mắn thay, tôi được huấn luyện viên tin tưởng cho ra sân thường xuyên và chơi bóng ở đây tới 7 năm sau đó. Nói may mắn bởi Osasuna sở hữu một hệ thống đào tạo trẻ tốt nhất Tây Ban Nha. Có rất nhiều cầu thủ xuất thân từ đây và giờ đã thành danh rực rỡ như Raúl García, César Azpilicueta, Nacho Monreal hay Mikel Merino.
Canh bạc của Bilbao
17 tuổi, Athletic dành sự quan tâm đặc biệt tới tôi. Được chuyển tới Bilbao chơi bóng là bước tiến quan trọng trong sự nghiệp. Họ muốn tôi chơi cho đội một dù mới bước sang tuổi 17. Để tỏ rõ thiện chí của mình, ban lãnh đạo sẵn sàng chi trả 6 triệu bảng phí giải phóng hợp đồng để có sự phục vụ của tôi. So với hiện tại thì khoản tiền này chẳng thấm vào đâu nhưng khi bạn đầu tư cho một thằng nhóc mới 17 tuổi và thậm chí chưa từng chơi ở giải hạng nhất - rủi ro kèm theo là vô cùng lớn.
Gia đình tôi từ lâu đều là những fan hâm mộ nhiệt thành của Athletic. Alvaro chơi cho họ 4 năm nên lúc trước cả nhà tôi thường tới sân vận động cuối tuần để coi anh ấy đá. Khi ấy, tôi ước rằng một ngày nào đó mình sẽ được như Alvaro. Tôi muốn được chơi những trận cầu đỉnh cao như thế và Alvaro chính là hình mẫu của tôi, là động lực để tôi bước đi trên con đường này. Dù khá thích những Zinedine Zidane hay Patrick Vieira nhưng thú thật tôi chỉ có một thần tượng bóng đá duy nhất - đó là Alvaro!
Không ai khác, chính anh ấy là người ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của tôi. Trong bản hợp đồng ký kết với Athletic, điều duy nhất tôi yêu cầu là phải để Alvaro đi cùng tôi. Bởi cuộc sống xa nhà từ sớm như vậy vốn chẳng phải điều dễ dàng, thế nên tôi muốn có một người ở bên, và người đó có thể trở thành cha, thành mẹ, thành bạn bè, hay mọi thứ khác nữa - tất cả chỉ để ủng hộ tôi vững bước trên con đường đã chọn.
Nhớ lại thì quãng thời gian đó, Alvaro đã phải hy sinh rất nhiều cho tôi. Khi ấy, anh đang chơi cho Figueras, đội bóng ở Catalunya thuộc giải hạng ba Tây Ban Nha. Nhưng Alvaro đã sẵn sàng ra đi để ký hợp đồng với một câu lạc bộ gần Bilbao, nơi anh ấy có thể chơi bóng mà vẫn để ý được tới cậu em của mình - người thậm chí rán quả trứng cũng không nổi. Thật lòng mà nói, nếu không có Alvaro trong những ngày đầu tiên ấy, chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ vươn tới đỉnh cao lúc này.
Bóng đá chuyên nghiệp quả là một trải nghiệm khó tả. Trùng hợp sao năm đầu tiên của tôi ở Athletic cũng đánh dấu bước trượt dài tệ hại nhất lịch sử đội bóng. Chúng tôi chơi dưới sức hoàn toàn, cảm tưởng mọi thứ trước mắt chỉ như màn đêm đen kịt. Athletic trong suốt chiều dài lịch sử chưa từng biết xuống hạng hai là gì thì giờ đây đang nằm trong nhóm "cầm đèn đỏ". Phải tới vòng đấu cuối cùng, chúng tôi mới may mắn lách qua khe cửa hẹp. Có lẽ khoảng thời gian kinh hoàng ấy là đủ gây stress nặng nề cho một cầu thủ trẻ 17 tuổi mới chập chững bước vào cuộc chơi.
Lời khuyên của Alvaro cho tôi là đừng bao giờ coi bóng đá như công việc. Anh ấy nói, "Em có biết cách tốt nhất để thoát khỏi những câu hỏi lo lắng kiểu 'Hôm nay mình đã chơi tốt chưa?', 'Trận đấu này đã đá đúng sức chưa?',... là gì không? Em hãy tự đặt cho mình một câu hỏi khác: 'Em có hạnh phúc khi được chơi bóng ngày hôm nay không?'. Nếu em đủ kiên nhẫn chậm lại một phút và trả lời, 'Có, tôi thực sự hài lòng' thì 99% những trận đấu sau đó em sẽ chơi tốt hơn. Đừng đặt nặng mọi thứ quá bởi nó chỉ làm em xuống sức hơn thôi. Hãy cứ tận hưởng trò chơi này đi".
Có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng mãi sau này Martinez mới có thể chiêm nghiệm ra. |
Nghe đơn giản phải không? Nhưng đó là điều mà mỗi cầu thủ chúng tôi cần: Hãy tận hưởng khoảnh khắc được chạy trên sân cỏ. Đó chính xác là những gì tôi đã có khi còn là thằng bé lên năm, "trốn" nhà đi thả mình vào mỗi trận đấu cùng lũ bạn. Tới tận bây giờ, tôi vẫn hay áp dụng phương pháp đó khi mẹ kêu làm việc nhà. Tôi ghét nó (Đừng kể với mẹ tôi nhé). Thế nên, mẹ ơi giờ con có việc phải tới sân Allianz Arena đây.
Nếu có lời khuyên dành cho tôi ở tuổi 17, tôi chỉ muốn nói rằng: "Này Javi, cậu phải quan tâm tới những người thực lòng yêu thương cậu, những người luôn sẵn sàng bên cậu mọi lúc mọi nơi. Và nhớ, hãy tận hưởng bóng đá cùng cả cuộc đời này nhé. Thời gian chẳng đợi ai đâu".
Sự thật về kẻ trộm lúc nửa đêm
Sau 6 năm tuyệt vời ở Athletic, Bayern Munich đã liên lạc với tôi...
Cảm xúc ấy thật lòng khó diễn tả. Có một vài câu lạc bộ dành sự quan tâm cho tôi, còn khi ấy Athletic cũng lọt tới hai trận chung kết dưới thời Marcelo Bielsa - Europa League và Copa del Rey, chỉ tiếc cả đội đã thất bại trong hai trận đấu đó. Tôi đã tự nhủ rằng mình không thể rời đi như vậy, mình phải ở lại và đưa đội bóng này tới ít nhất là một chức vô địch.
Nhưng trong thế giới bóng đá, mọi thứ luôn thay đổi một cách chóng mặt. Mới hôm nay thôi, bạn đứng trên đỉnh thế giới, sẽ có hàng tá đội bóng vây quanh mời mọc. Vậy mà chỉ một vài tháng chơi không tốt, họ sẽ quay lưng đi và đẩy bạn xuống tận đáy vực sâu. Thế nên, tôi hiểu rằng cơ hội này chẳng dễ mà đến lần hai, nhất là khi tôi vừa trải qua một mùa bóng tuyệt vời cùng Athletic. Không thể chần chừ hơn nữa, tôi phải nắm lấy khoảnh khắc này...
Khi Athletic tuyên bố sẽ để tôi ra đi nếu nhận đủ 40 triệu euro tiền giải phóng hợp đồng, chỉ có hai đội bóng là kiên quyết theo đuổi. Một ở Anh và đội còn lại ở Đức. Những điều khoản hợp đồng hai bên đưa ra tương đối giống nhau, thậm chí đội bóng ở Anh còn đề nghị nhiều khoản thưởng hấp dẫn hơn. Nhưng khi Bayern Munich nói rằng họ muốn có tôi trong đội hình, mẹ cha ơi, nó thật sự rất vĩ đại. Tôi không thể cưỡng lại ham muốn được khoác lên mình màu áo của Bayern.
Vì vụ chuyển nhượng hoàn tất vào cuối tháng 8, tức là quá lâu, nên tôi không có thời gian chào tạm biệt đồng đội và thu dọn vài đồ đạc cá nhân ở khu tập huấn của Athletic. Và đó là căn nguyên của "vụ trộm" ồn ào các bạn đọc trên báo đó. Thấy chưa, nó đâu ly kỳ như những gì họ nói nhỉ?
Thực ra thì tôi đã gọi điện xin đội bóng sắp xếp thời gian cho tới dọn đồ vào tầm trưa, nhưng họ kiên quyết nói không. Ban lãnh đạo trả lời rằng việc đó sẽ tạo ra những tiền lệ xấu sau này. Nhưng họ đâu hiểu nó sẽ kéo theo một đống rắc rối cho tôi chứ. Giày tôi ở đây, laptop và cả mớ quần áo nữa. Mọi thứ vẫn nằm trong tủ đồ.
Hôm ấy, tôi lang thang trong thành phố vào khoảng 9h30 tối (không phải 2h sáng như báo đưa) rồi đi tới khu tập huấn để lấy lại đồ. Tôi đứng bấm chuông 15 phút nhưng tuyệt nhiên không một ai ra mở cửa. Vậy nên tôi đoán chuông ở đây chắc hỏng rồi. Sau đó, tôi gọi cho huấn luyện viên nhưng ông ấy cũng không bắt máy. Suốt bao năm ăn tập tại đây, tôi biết có một lối đi bí mật khác gần phía phòng thay đồ, vậy nên tôi chạy ra đó và nhờ Iker, anh bạn bảo vệ mở cửa cho vào.
"Iker, Iker, xin anh đấy cho tôi vào đi", tôi nói bằng giọng khẩn khoản.
Anh ta đi ra, mở cửa và cho tôi vào. Tôi lấy sạch đồ và rồi đi về. Hết!
Đó là tất cả những gì diễn ra ngày hôm đó. Và nó chẳng có gì cả.
Bạn tưởng tượng nổi phản ứng của tôi vào hôm sau không? Khi người ta nói rằng tôi say xỉn rồi vật lộn với bảo vệ. Mẹ cha ơi! Tay nào bịa chuyện cũng tài thật đấy. Cho tới tận bây giờ, mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn ôm bụng cười.
Niềm tự hào cho thế hệ sau
Dù sao thì câu chuyện này cũng cho tôi một bài học quý giá. Dù anh có cống hiến cho đội bóng tới đâu thì đoạn kết cũng chưa chắc đã sáng sủa. Nhưng có nói thế nào thì tôi vẫn luôn tự hào về quãng thời gian khoác áo Athletic. Với tôi, đó không chỉ là một đội bóng, Athletic là cả một đại gia đình.
Điều thú vị nhất tôi sớm nhận ra sau khi chuyển tới Bavaria là Bayern và Athletic ngoài vài khác biệt về quy mô, văn hóa,... thì cũng tựa tựa như nhau. Họ đều cho ta cảm giác gần gũi như một gia đình. Bayern sẵn sàng trợ giúp bạn bất cứ vướng mắc gì gặp phải. Tôi nhớ ngày đầu tới Munich, họ phát cho mỗi người giáo trình tập luyện theo tuần - và tất cả đều bằng tiếng Đức.
Tôi ngớ người ra mấy giây, kiểu, mày đang làm gì ở đây thế Javi? Tôi chẳng biết chút quái nào tiếng Đức cả. Sau một hồi vật lộn tư tưởng, tôi quyết định gọi cho một vài người trong câu lạc bộ. Bằng một tràng cười ha hả, họ chỉ cho tôi nơi cần đến để giải quyết mớ bòng bong này. May là tôi còn biết tiếng Anh vì hồi nhỏ hay xem hoạt hình có phụ đề và mọi người trong đội bóng đều có thể nói trôi chảy thứ tiếng này.
Chia tay Bilbao một điều đau đớn nhưng Martinez đã vươn lên đỉnh cao mới trong màu áo Bayern Munich. |
Những tuần đầu tiên, các cầu thủ Latin như Claudio Pizarro, Rafinha, Dante hay Luis Gustavo đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Quả thực nếu không có họ, chắc tôi phải đánh vật mãi mới hòa nhập nổi với cuộc sống ở Đức.
Từ trước khi đặt chân tới đây, tôi đã biết khá rõ về tài năng của Arjen Robben và Franck Ribéry, tuy nhiên, người làm tôi ấn tượng nhất lại là David Alaba. Hồi năm 2012 khi tôi mới chuyển đến Bayern, cậu ấy chưa phải ngôi sao lớn như bây giờ. Nhưng ngay trong buổi tập đầu tiên với David, tôi đã bị choáng ngợp trước tiềm năng vô hạn của cậu ấy. Từ lúc đó, tôi có thể khẳng định sau này cậu chàng sẽ trở thành nhân tố quan trọng trong thành công của đội bóng.
Mùa đầu tiên dưới màu áo mới, chúng tôi cùng nhau giành được chiếc một chiếc cúp tuyệt mỹ - chức vô địch châu Âu. Thật khó để tôi diễn tả thứ cảm xúc trong ngày bước lên đỉnh Champions League. Đó là lý do tôi đầu quân cho đội bóng và tới giờ chiếc cúp ấy vẫn ám ảnh tâm trí mỗi người chúng tôi.
Tôi thực sự hạnh phúc khi Jupp Heynckes trở lại, ông ấy cho tôi cảm giác mình là mảnh ghép quan trọng của đội bóng. Tôi tận hưởng mỗi giây phút được chạy trên sân. Khi ấy, tôi hiểu mình có đủ sức lực để đem tới những thành công mới cho Bayern Munich. Thứ cảm xúc thăng hoa chảy trong mỗi người nhưng tất cả đều hiểu chúng tôi cần giữ đôi chân mình trên mặt đất và tiếp tục nỗ lực hơn nữa - bởi mọi thứ luôn thay đổi tới chóng mặt.
Và ấy là khi chúng tôi gục ngã 3-0 tại Paris, một kết quả thảm bại. Nhưng khi những điều tồi tệ như này ập tới, điều quan trọng là giữ cái đầu lạnh và vững tin vào chính mình (và tốt hơn, đừng nên đọc báo trong vài ngày tới).
Chúng tôi tự hiểu khả năng của mình ra sao mới có thể tồn tại ở đội bóng này - có thể Bayern đã thua, nhưng các cầu thủ không bao giờ đánh mất niềm tin vào chính mình. Điều duy nhất cần làm là luyện tập chăm chỉ hơn để sẵn sàng cho những trận chiến sắp tới. Đừng cáu gắt hay phát điên lên vì nó. Hãy cứ tập trung vào từng buổi tập, gạt bỏ thất bại khỏi đầu và bước tiếp. Bởi chắc chắn, Bayern Munich sẽ trở lại mạnh mẽ hơn.
Trận thắng 3-1 PSG ngay trên sân nhà là bằng chứng đanh thép nhất cho những nỗ lực và quyết tâm của cả đội. Nhưng cũng chẳng có thời gian đâu mà ngủ quên trên chiến thắng bởi từ giờ là lúc chúng tôi chuẩn bị cho chặng quyết định vào tháng 4 và tháng 5 - khoảng thời gian quyết định của cả mùa giải. Chúng tôi muốn nâng cao chiếc cúp châu Âu một lần nữa, đó thực sự là một cảm giác phi thường.
Cuộc đời ngắn ngủi mà trôi qua thì thật nhanh. Cho tới giờ, tôi vẫn không tin nổi mình đã gắn bó 5 năm trong màu áo Munich. Tưởng tượng xem, 40, 50 năm nữa những đứa cháu bé bỏng lên mạng tìm kiếm về tôi, chúng sẽ đọc được những gì nhỉ? Có lẽ, đó sẽ là những câu chuyện điên rồ mà báo chí dựng lên về ông của chúng - một kẻ cắp bất lương tại Bilbao. Nghe cũng hay phết nhỉ.
Nhưng nếu được chọn, tôi muốn chúng đọc được rằng Javi Martinez là một chàng cầu thủ cần mẫn. Anh ta luôn cháy hết mình trên sân và không bao giờ gục ngã trước bất cứ khó khăn gì. Nhưng trên tất cả, sự nghiệp tuyệt vời của anh đã khiến cha mẹ và anh trai có thể ưỡn ngực tự hào.
Tôi cũng muốn những đứa cháu yêu của mình đọc được rằng ông chúng là người đã hai, mà không, ba lần bước lên đỉnh Champions League. Đó quả là một hồi kết đẹp cho đứa nhóc từ thị trấn Navarre.
Mà tương lai ra sao tôi cũng không chắc nữa, chỉ biết là bây giờ các bạn đành thông cảm cho phép tôi dừng bút nhé. Bởi tôi có việc quan trọng cần làm ở trường rồi...