Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Hồ Quang Hiếu kể suýt bị đuổi học vì nghỉ nhiều, ham chơi

Giọng ca "Không cảm xúc" kể lại thời gian đi học ham chơi, thường xuyên bị phạt vì không tuân thủ nội quy, suýt bị nhà trường đuổi học.

Hồ Quang Hiếu sẽ ra mắt tự truyện Đổi thay vào tháng 4. Zing.vn trích đăng một số phần trong sách đầu tay của nam ca sĩ.

Quyết định đi học trở lại là một quyết định thực sự khó khăn đối với mình, vì thời gian nghỉ học đã quá lâu, bản thân cũng quá tuổi đi học, rồi bạn bè hàng xóm dị nghị thì phải làm sao?

Nhưng có lẽ ý muốn được làm một việc gì có ý nghĩa còn mãnh liệt hơn mặc cảm đó. Mình đi học bổ túc, vì nghĩ rằng cần đi học để có kiến thức, còn tính toán, còn kiếm sống, để không phải cực như lúc đó và để không phải sống “khốn nạn” như lúc trước nữa.

Trường bổ túc dành cho người lớn không “khó khăn” như mình tưởng, ở đây cũng có nhiều anh chị lớn tuổi hơn mình, họ đến từ nhiều ngành nghề khác nhau, mục đích đi học khác nhau nhưng đều chung một niềm tin rằng nếu không có kiến thức thì rất khó để thành công.

Ho Quang Hieu ra mat tu truyen anh 1
Hồ Quang Hiếu đặt tên tự truyện theo một bản hit của mình - Đổi thay.

Một buổi tối khi mình ra, người anh chạy tới khoác vai mình hỏi: “Hiếu, sở thích của mày là gì?”. Mình khựng lại, là gì? Là âm nhạc, đúng rồi là âm nhạc. Tiếng hát của chú Y Moan, của nhóm bạn ngày nào như một tiếng chuông làm mình hồi tỉnh, mình cần học thêm về âm nhạc.

Thật tuyệt là trong trường bổ túc cũng có lớp dạy về thanh nhạc. May mắn hơn khi cô giáo dạy nhạc nghe mình hát rồi bảo: “Em đi thi giọng hát Đắk Lắk đi, em có khả năng, để cô luyện thêm cho”.

Cuộc đời mình lúc dưới vũng bùn, lúc lại có những ánh mặt trời sưởi ấm như vậy đó. Ngay sau lời đề nghị của cô, mình dành toàn bộ thời gian cho việc tập luyện, hễ ngủ thì thôi chứ khi thức là đồ rê mi... ầm ĩ không à.

Cô giáo cũng quý vì mình chăm chỉ, chịu khó nên dành thời gian chỉ bảo mình từng cách phát âm, làm sao để giọng của mình chứa đựng cảm xúc, chứ không thể nào hát như một cái máy vô hồn được.

Năm đầu tiên mình đã rớt, may mắn là thi lần hai đậu giải khuyến khích giọng ca trẻ. Mình biết ơn cô lắm. Giải khuyến khích là lý do đầu tiên mình được đi học ở trường Quân đội.

Lý do thứ hai là do thời điểm đó Đắk Lắk có bạo động. Hàng loạt báo đài lúc bấy giờ đều đưa tin về sự kiện này, điều này dẫn đến việc cần tuyên truyền văn hóa nên số lượng người đi học ở Hà Nội khá nhiều và mình cũng thuộc diện đó.

Mình đến trường với niềm hăm hở của một kẻ đã rớt dưới đáy xã hội, được vớt lên, niềm hăm hở của một thằng vô công rồi nghề bây giờ có chút ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi, niềm tự hào của mẹ về một đứa con lông bông bắt đầu biết lựa chọn con đường tri thức để cứu rỗi cuộc đời đã từng mục rữa, thối nát.

Nhưng cũng bắt đầu một chuỗi ngày vỡ mộng khác. Và các bạn đoán xem, lần này mình còn rơi vào con đường tội lỗi nữa không?

Thật vậy, ở trường có hai điều khiến mình bị thất vọng!

Ho Quang Hieu ra mat tu truyen anh 2
Hồ Quang Hiếu kể suýt bị đuổi học.

Ở trường cũng được học thanh nhạc, tuy nhiên thanh nhạc không liên quan lắm như là bắt học nhạc cụ dân tộc: sáo, nhị, đàn tranh, đàn bầu... Mình không biết chọn như nào cả nhưng đó lại là môn bắt buộc. Thì lúc đó cứ chọn đại đàn T’rưng học. Hên xui thôi. Học đàn T’rưng mà không có nền tảng nhạc lý, mình đã rất chật vật, xoay xở về chiếc đàn.

Trong vòng ba năm học, kỷ niệm nhớ lại thì đa số toàn là mình bị kỷ luật. Trước mình khá tự do, giờ vào môi trường quân đội kỷ luật, gọn gàng, sạch sẽ mình không quen, toàn bị phạt vì suốt ngày bừa bộn, suốt ngày ở dơ, không chịu dọn dẹp.

Thời gian đi học ở trường Văn hóa Nghệ thuật Quân đội Hà Nội mình trốn học thường xuyên, bữa nào trốn cũng mua bánh kẹo đút lót nhờ đàn em điểm danh cho. Lý do khiến mình phản kháng chủ yếu vì học không đúng như mình mong ước nên cũng chán học, đôi khi còn bày trò gây sự đánh nhau...

Cũng phát sinh cái cảm giác khó chịu bí bách nên thường chui qua hàng rào ra ngoài lấy cớ giả vờ bị bệnh xin vô bệnh viện. Hồi xưa bệnh ruột thừa chưa khám được, mình lấy cớ trốn ra, nghỉ học rồi đi chơi...

Năm cuối, không thể chịu đựng được sự bí bách, gò bó nữa nên mình quyết định trốn trường vào Sài Gòn chơi. Trường gửi giấy về nhà mời phụ huynh đến trao đổi vì có thể sẽ đuổi học. Mẹ lúc đó ra tận nơi, lên gặp ban giám hiệu và nói chuyện. Mẹ đã khóc rất nhiều.

Khi bước ra khỏi cửa phòng ban giám hiệu, mẹ dúi vào tay mình gói bánh rồi bảo: “Bánh con thích ăn này, con gầy quá con à, con thích làm gì thì làm má không cấm, nhưng cố lấy cho được cái bằng, sau không cần làm nghề này cũng được”.

Cầm chặt chiếc bánh trong tay mà cảm thấy đau đớn vô cùng, không biết mình đã khiến người phụ nữ yếu đuối này khóc bao nhiêu lần trong đời rồi, có lẽ không đếm xuể.

Mình viết đơn xin học lại, cam kết không phạm lỗi nữa, nhất định phải khiến người ấy nở nụ cười tươi nhất, nụ cười có lẽ mới chỉ xuất hiện một lần khi mình được sinh ra.

(Còn nữa)

Hồ Quang Hiếu tiết lộ quá khứ từng quản lý gái 'bia ôm'

Nam ca sĩ thú nhận quá khứ nhiều sai lầm. Trong đó, anh từng quản lý các cô gái "bia ôm".



Trích tự truyện "Đổi thay"

Bạn có thể quan tâm