Như cách gọi của Ái Kỳ, cuốn sách là đoạn thanh xuân của những người “đi qua đủ thương tổn” với những câu chuyện hơn một lần đã từng ngỡ là mãi mãi. Nhưng cuối cùng, giữa thế gian hào phóng vô hạn mà lòng người hẹp hòi hữu hạn, không điều gì là kéo dài vĩnh viễn: kể cả tình yêu, kể cả những nỗi đau.
Ai từng yêu mà không trải qua cảm giác hạnh phúc, không một lần khổ đau, không một lần “theo tình tình chạy, trốn tình tình theo”. Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế, bao nhiêu bút mực không nói hết.
Đã có rất nhiều tác giả luận bàn về tình yêu theo những cách thức khác nhau, và giờ đây đến lượt Ái Kỳ. Vẫn là những tâm trạng, dòng cảm xúc đó nhưng Đi qua đủ thương tổn, lòng tự biết an yên không khỏi khiến người đọc thổn thức.
Ai đã yêu mà không từng đau. Từ nỗi đau vụng dại hờn dỗi trẻ con, đến nỗi đau đớn tuyệt vọng của những tuyệt tình, phản bội. Giọt xót xa tự đáy lòng chảy ra khóe mắt chỉ vì một người dưng, trước là người dưng, sau cũng là người dưng, chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi ở giữa đã mơ ước được bước chung đường: “Trên đời, chẳng ai học được chữ “ngờ” chẳng ai có thể tưởng tượng nổi người thân thương nhất rồi một ngày trở thành xa lạ, những lòng dạ từng thiết tha vì nhau nhất rồi một ngày có thể dửng dưng, không mảy may xao động vì nỗi đau của người đối diện nữa”.
Ai đã yêu mà không từng tham, sân, si, cuồng dại. Yêu một người, người không yêu. Đến lúc thương một người, người cũng quay lưng. Nhưng ai đã yêu mà không tận hiến ngọn lửa lòng mình, nhiệt thành thiêu đốt từng tế bào để sống trong tình yêu ấy. Bởi vậy nên Yêu trở thành một mỹ từ dễ mang đến đau thương. Dù rằng:“Nếu chúng ta không tham lam, không mong cầu hạnh phúc hiện tại là vĩnh viễn trong tương lai, hẳn khi nó chuyển mình thành hai chữ chua chát “quá khứ”, mình đã không đớn đau đến vậy”.
Nhưng thường: “Mình đòi hỏi, mình bắt buộc, mình trói chặt thứ niềm tin: đã là tình yêu là phải nhất nhất chung thủy, nhất nhất vĩnh viễn, trong khi lòng người vốn là thứ bất định nhất trên đời. Mình cố tìm an yên nơi nguy hiểm nhất - tình yêu. Để khi bản thân “gặp nạn”, mình lại chới với trong những cố chấp lâu ngày”.
Tập tản văn Đi qua đủ thương tổn, lòng tự biết an yên của tác giả Ái Kỳ. |
Cô gái trẻ Ái Kỳ trải nỗi đau đó trên từng trang viết của mình, trong từng con chữ của mình. Người đọc thấy thấp thoáng bóng dáng, có thể là Ái Kỳ, nhưng cũng có thể là bất cứ cô gái nào đã từng mang trái tim rạo rực ngoài kia: đã từng yêu, đã từng dại khờ và trái tim đã từng chết, nhưng cuối cùng vẫn khao khát được hồi sinh.
Mối tình trái ngang sẽ để lại trên trái tim nhiều vết sẹo. Những vết sẹo không hình hài, nhưng chỉ nhìn một góc nắng quen xưa cũng có thể thắt tim. Rất nhiều vết sẹo như vậy có thể mất cả đời cũng không chữa lành được. Nhưng nhịp đập trái tim thì mạnh mẽ, và con người ta sẽ phải lớn lên, đôi khi vững chãi hơn nhờ những đớn đau của ngày hôm qua mang lại. Bởi vậy mà: Đi qua đủ thương tổn, lòng tự biết an yên.
Trước Đi qua đủ thương tổn, lòng tự biết an yên, Ái Kỳ từng ra mắt tập tản văn Có những ngày hạnh phúc chừa tôi ra được đông đảo bạn trẻ yêu thích với những bài viết về tuổi trẻ, tình yêu, niềm thương, nỗi nhớ, về cuộc đời và con người, những khắc khoải, xoay vần về buồn - vui trong độ tuổi chạm ngõ trưởng thành.
Ái Kỳ chia sẻ: “Tôi vẫn tin trong hằng hà những nỗi đau ngày trẻ, đau vì tình là nỗi đau trong lành và đáng một lần được nghiệm. Bởi lẽ, kết thúc một tình yêu có thể là tình yêu, nhưng cũng có thể là... rất nhiều bài học. Dù là gì, mình cũng... đâu có thiệt!”.