Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Cứ tiến lên phía trước, sẽ có người cùng khóc cùng cười với ta

Lần theo dấu chân của mỗi chú mèo, từng số phận con người đang chìm sâu dưới đáy vực của nỗi buồn được phơi bày, và hơn thế, họ được cứu rỗi rồi hồi sinh.

Giữa lúc tận cùng cô đơn, chú mèo đã chỉ cho tôi những điều quý giá của nhà văn người Nhật Takimori Koto là cuốn sách đưa người đọc đến gặp những chú mèo như thế. Với mong muốn những chú mèo và người chủ của chúng sẽ gặp lại nhau, Takimori Koto đã vẽ nên những cuộc hội ngộ hay mối ràng buộc, những ước mơ hay niềm hi vọng mà đều phảng phất “những nỗi buồn”.

Tác phẩm bao gồm bốn câu chuyện nhỏ được đặt bằng những cái tên hàm chứa nhiều ẩn ý: Chú mèo không cất tiếng kêu, Những mảnh gắn kết, Vạch xuất phát trong suốt và cuối cùng là Sợi tơ hồng kỳ diệu. Thông qua những câu chuyện ấy, cuộc đời của những nhân vật như Goroh-chan, Hiromu-kun, ông Kadokura, cô Yumiko..v..v.. được hé mở, gắn liền với sự xuất hiện của loài mèo, để rồi dấu chân mèo xuất hiện đến đâu, khoảng trống trong tâm hồn được lấp đầy đến đó.

Giua luc tan cung co don,  chu meo da chi cho toi nhung dieu quy gia anh 1
Tác phẩm Giữa lúc tận cùng cô đơn, chú mèo đã chỉ cho tôi những điều quý giá của nhà văn Takimori Koto. 

Người đầu tiên xuất hiện trong cuốn sách cũng là nhân vật cuối cùng được giải thoát tâm hồn là một anh chàng 26 tuổi, tên gọi Goroh. Không ước mơ, không tiền bạc, bị mẹ bỏ rơi, làm việc tại một quán games Pachinko, sống vu vơ mà chưa tìm thấy điểm đến cuộc đời, đó là tất cả những gì Goroh có.

“Không biết vì sao tôi lại được sinh ra? Tôi đang sống vì điều gì?” Goroh có lẽ sẽ mãi không thể tìm ra câu trả lời nếu như những chú mèo không xuất hiện. Không hề mang màu sắc cổ tích hay thần thánh hóa loài mèo, thông qua mối liên hệ giữa loài vật này với những người xung quanh mà nhân vật Goroh đã trả lời được câu hỏi của đời mình.

“Sinh ra trên cuộc đời này là điều kỳ diệu. Sống tới ngày hôm nay cũng là điều kỳ diệu. Con người sinh ra vì điều gì? Con người tại sao phải sống? Liệu những người bình thường bé nhỏ sẽ làm được những gì? Những chú mèo đã chỉ cho chúng tôi những điều quý giá khi chúng tôi đang lạc dưới đáy vực của nỗi buồn.”

Những câu chuyện về việc mất đi người thân yêu trong gia đình cũng gợi lên trong người đọc những nỗi niềm xót xa. Sự dằn vặt bản thân hay không thể đối diện với sự mất mát ấy nhấn chìm con người xuống hố sâu của đau khổ. Nhưng rồi, cũng từ những con mèo, chúng đến và  giúp họ nhận ra những điều quý giá trong cuộc đời.

“Điều thực sự quan trọng có lẽ không phải là “sự tồn tại” mà mắt ta thấy được. Có lẽ chính việc một gia đình cùng tin vào sự tồn tại “trong suốt” mà mắt thường không nhìn thấy được và việc có những người bạn cùng song hành, sẻ chia mới chính là điều quan trọng thực sự.”

Xuyên suốt tác phẩm không chỉ là nỗi buồn mà hơn thế, nó chứa chan biết bao yêu thương, tình cảm gia đình nồng ấm. Tình phụ tử của cha con nhà Kadokura, tuy không phải máu thịt nhưng lại khiến tất cả chúng ta phải ghen tị. “Lúc bố gặp con lần đầu tiên, từ đáy lòng, bố đã muốn nhận con làm con trai mình.”

Bạn có tin được không, khi giữa con người và loài vật có một sợi dây liên kết rất kì diệu. Tình cảm của người cha  Kadokura dành cho đứa con của mình đã lan truyền sang chú chó Yume với bé mèo con. Cảnh tượng không thể nào quên khi đọc xong tác phẩm có lẽ là lúc bé mèo con chộp lấy ti của chú chó Yume bú chùn chụt. Và chú cho Yume có sữa thật, nó bị chứng mang thai giả, hẳn trong sâu thẳm tâm hồn chú chó ấy là khát khao được làm mẹ của bé mèo con.

Bằng việc tái hiện đồng thời hai cặp hình ảnh của bố - con, chó - mèo trong mối quan hệ gia đình, nhà văn Takimori Koto đã khéo léo gửi gắm đến bạn đọc một lời nhắn nhủ ý nghĩa: “Quan hệ huyết thống không liên quan tới việc cấu thành một gia đình. Có lẽ chính cảm xúc, niềm khát khao muốn cả hai bên đều có mưu cầu tình cảm, cùng sẻ chia nỗi buồn cũng như sự yếu mềm, tay nắm tay cùng bước đi trên con đường có tên là “cuộc đời” đó đã thắt chặt mối gắn kết của gia đình.”

Đối với Takimori Koto, mèo là con vật từ lúc sinh ra đã khá gần gũi, thân thiết trong nhà, dù không giao tiếp được bằng lời nói nhưng chúng có thể “thần giao cách cảm” như một người bạn vậy. Lời tự bạch ấy của tác giả khiến chúng ta nhận thấy một sự đồng điệu về tâm hồn của bà với nhà văn nổi tiếng Luis Sepúlveda .

Trong cuốn sách Chuyện con mèo và con chuột bạn bạn thân của nó, Luis Sepúlveda đã nói: “Tôi là người luôn dành tình yêu cho những chú mèo. Tôi yêu mến tất cả những loài động vật nhưng tôi có một mối liên hệ đặc biệt với loài mèo. Tôi thích mèo vì chúng huyền bí, thanh cao và sống độc lập.”

Giữa lúc tận cùng cô đơn, chú mèo đã chỉ cho tôi những điều quý giá được lấy cảm hứng từ những trải nghiệm với chính con mèo của tác giả, những “giai thoại về mèo” mà Takimori Koto đã thu thập từ rất nhiều người khác nhau hay từ những thông tin bà lấy được trên các phương tiện truyền thông. Với những độc giả yêu quý loài mèo, thì đây hẳn là một cuốn sách nhất định phải đọc trong đời.

Banana Yoshimoto và nỗi buồn của những kẻ trưởng thành

​ Dịu ngọt và trong trẻo nhưng da diết đến nao lòng. Cuốn sách như một lời tự sự của người ưa hoài niệm trong những khoảnh khắc cô đơn chỉ biết nhớ về những điều đã cũ.


Vũ Hậu

Bạn có thể quan tâm