Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

'Bến xe' - minh chứng cho một tình yêu bất diệt

Trong thế giới này nhiều người không cho tình thầy trò là đúng, không coi tình cảm ấy là tình cảm thanh thuần.

Thầy Chương Ngọc là một người tài năng xuất chúng, ngay cả khi bị mù thì tài năng của thầy vẫn vượt trội hơn người khác. Thầy có trí nhớ siêu tốt, một bộ não thông minh hơn người, sự cảm nhận về không gian chuẩn xác với đôi tai nghe âm thanh nhạy bén.

Thầy bị mù, đấy là người ta thấy như thế, những kẻ suy nghĩ nông cạn thấy như thế, còn Liễu Địch, giáo sư Tôn và hiệu trưởng Cao biết thầy không hề mù, chỉ là mắt thầy không nhìn thấy được ánh sáng, chỉ là thầy không thấy được vẻ đẹp ngoại hình của Liễu Địch mà thôi. Mà kể cho thầy có thật sự bị khiếm thị thì thầy vẫn giỏi hơn trăm nghìn người mắt sáng ngoài kia, vì tâm thầy trong sạch, tính thầy nhu hòa, danh dự và tự trọng của thầy không ai có thể vấy bẩn.

Thầy Chương cao ngạo, lạnh lùng, dẹp hết những sự giúp đỡ của người khác, coi khinh sự thương hại rẻ rúng mà người đời cho. Thầy không muốn là ký sinh trùng, càng không muốn mình là gánh nặng của ai cả. Dù là giáo viên dạy thay, dù lương dạy học chẳng được bao nhiêu, dù cách biệt với mọi người nhưng thầy vẫn sống tốt. Cái quan trọng là danh dự của thầy vẫn sáng ngời, nhân phẩm và đạo đức của thầy vẫn tươi đẹp, thầy dù có mù nhưng vẫn sống tốt trên chính sức lao động của bản thân, và thầy mãn nguyện vì có Liễu Địch bên mình. 

tac pham Ben xe cua Thuong Thai Vi anh 1
Tác phẩm Bến xe của Thương Thái Vi.

Người ta nói Liễu Địch là thiên tài, không đúng, thầy Chương Ngọc mới thật sự là thiên tài, Liễu Địch thật ra chỉ là học trò của thiên tài mà thôi.

Thầy chưa từng bị mù và mãi mãi không bao giờ bị mù, vì thầy có thể nhìn thấy vẻ đẹp tâm hồn của Liễu Địch, thầy tự bản thân trở về ngôi nhà đơn giản trên một đoạn đường ngoằn ngoèo khó đi, thầy nhớ và đọc được hết các bài văn thơ mà học sinh yêu cầu, thầy tưới được cả một chậu hoa nhài của Liễu Địch, thậm chí thầy còn từ chối lên ba chiếc xe buýt để tự lao ra một chiếc xe máy đang phóng nhanh trên đường, rồi thầy ra đi mãi mãi.

Người khác nói đó là tai nạn, sai lầm rồi, đó không phải tai nạn, đó là hành động có chủ đích của thầy Chương, đó là cách duy nhất thầy nghĩ ra để bảo đảm thanh danh trong sạch cho Liễu Địch. 

Thầy có sự nhạy bén khi nghe các loại âm thanh, đặc biệt là âm thanh xe cộ, thầy biết khi nào xe buýt đến, thầy biết lúc nào có một chiếc xe máy phóng nhanh tiến lại gần, thầy biết đúng thời điểm mình phải đi ra lòng đường để chiếc xe đâm vào.

Cái chết nhanh như gió thoảng, nhưng chắc chắn sẽ đau đớn, có ai khi rời xa người thân yêu của mình mà không đau đớn? nhưng trên cả sự đau đớn là cuộc đời tươi đẹp phía trước của cô gái thầy yêu thương. Sinh mạng của thầy cực kỳ đáng giá, nhưng với thầy sinh mạng của Liễu Địch còn đáng giá hơn.

Những con người mồm năm miệng mười đi thêu dệt tin đồn không hay, khi thầy ra đi rồi, liệu có người nào thấy ân hận và hối tiếc? Dù làm gì thì cũng đừng thương hại thầy, vì cuộc đời này thầy ghét nhất là bị người khác thương hại. Những con người còn sống kia làm sao sống cho đáng sống, chứ đừng vì ganh ghét hay đố kị với tài năng thầy có mà đi reo rắc câu chuyện không có thật về người khác. Người xưa có câu trăm nghe không bằng một thấy, chưa ai thấy gì sao đã vội phán xét người tốt bụng. Cuộc đời này đến thở thôi cũng đã mệt rồi, vậy mà còn có những người đi bôi nhọ danh dự của người khác. Hơn nữa, cô gái được thầy cứu thoát trong vụ hỏa hoạn, cô gái làm thầy bị khiếm thị lại chính là người trực tiếp nhất đẩy thầy vào cùng cực của sự đau khổ, nhưng thầy không oán hận, thầy chỉ cười mà thôi, nụ cười ấy chứa bao nhiêu chua chát? Thầy lương thiện bao nhiêu còn những con người kia độc ác bao nhiêu?

Một người 28 năm trời vẫn chờ đợi cô gái của mình xuất hiện, một người 28 năm không rung động với ai, một người yêu cô gái của mình hơn cả sinh mạng bản thân. Một người đến nắm tay Liễu Địch mà còn run run, muốn ôm cô gái nhỏ bé cũng phải lấy hết dũng khí, tỏ tình với cô còn cần thông qua lời bài hát, một người dè dặt với tình yêu của mình như thế...

Hai con người sống trong một tình yêu nhẹ nhàng, không ai nói nhưng ai cũng hiểu tấm lòng đối phương, tuy nhiên dù tâm hồn có hòa vào với nhau thì họ vẫn giữ khoảng cách đúng mực thầy trò. Vậy mà tình yêu xa xỉ của hai người lại biến thành những câu chuyện phi lý và rác rưởi, ai đã chứng kiến họ vụng trộm tình tứ với nhau? không một ai cả, nhưng mọi người cứ dấy lên những lời đồn đoán đầy thị phi.

Thầy Chương nói đúng, chỉ khi người ta chết thì ưu điểm của họ mới được nhìn nhận, nếu họ còn sống sẽ chỉ thấy khuyết điểm mà thôi, vì vậy thầy ra đi là bảo vệ cho danh dự cho Liễu Địch, khi thầy ra đi danh dự của hai thầy trò mới được trong sạch. Nhưng cuộc sống này như vậy quá là bất công rồi, vì sao chỉ khi tìm đến cách cực đoan nhất thì thầy mới được mọi người nhìn thấy ưu điểm? Vì sao khi thầy không còn được sống trên đời này nữa thì sự trong sạch của thầy mới được phơi bày. 

Thầy nói với Liễu Địch: "Đời này, thứ tôi có thể cho em chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi sáng", nhưng thầy không biết, danh dự trong sạch của Liễu Địch gắn với danh dự sáng ngời của thầy, tương lai của Liễu Địch gắn với tương lai của thầy. 

Thầy ra đi, với thầy dù đau khổ hay sung sướng thì cũng là một sự giải thoát, với Liễu Địch thì tương lai phía trước chỉ là đau khổ và buồn bã. Đến cuối cùng tương lai mà Liễu Địch chọn là cuộc đời trọn vẹn tình yêu với thầy, không yêu thêm một chàng trai nào nữa. Liễu Địch mới 18 tuổi, cô gái xinh như hoa ấy tự lấp đi tuổi thanh xuân của mình dành cho thầy giáo đã chẳng còn tồn tại, chỉ có tâm hồn đồng điệu của hai người là mãi bên nhau.

Có người khóc, hầu hết ai đọc truyện này đều khóc, tôi cũng khóc, vì tôi thương thầy Chương Ngọc, tôi khóc cho sự hy sinh cao cả và tấm lòng vị tha của thầy, tôi còn khóc vì tình yêu vừa mới nảy nở đã bị dập tắt của hai người, thầy đã sống một cuộc đời chưa trọn vẹn. Nếu có thể tôi thật hy vọng trên đời sẽ không tồn tại một người thầy giống Chương Ngọc, bởi vì tôi không mong muốn thật sự trên đời có một người sống cuộc đời đau khổ như vậy

'Delirium' - nếu một ngày chẳng còn lại tình yêu

Yêu quá thì khổ. Mà không được yêu càng khổ. Chi bằng, chẳng tồn tại một thứ gọi là tình yêu?


Phương Đỗ

Bạn có thể quan tâm