Zing gửi đến độc giả bức thư Adriano gửi cho Inter Milan, CLB gắn liền với những năm tháng đỉnh cao ngắn ngủi của tiền đạo có biệt danh "Hoàng đế".
Chân sút người Brazil ghi được 74 bàn sau 177 trận ra sân cho Inter và thực tế chỉ có khoảng hơn 2 năm (từ tháng 1/2004 đến tháng 6/2006) chơi bóng đúng với tiềm năng không tưởng của mình cho Nerazzurri. Dẫu vậy, ký ức về những năm tháng ấy không bao giờ bị lãng quên trong tâm trí của những Interista, và chính Adriano.
Adriano từng là một trong những tiền đạo hay nhất thế giới giai đoạn 2004-2006. Ảnh: Getty. |
Viên đạn vào đầu
Hạnh phúc là điều đơn giản. Đó là vị ngọt của thứ bỏng ngô “pipoca” mà dì tôi bán trên chiếc xe cà tàng bên đường. Nó còn là màu của đám bụi mỗi khi chúng tôi chơi bóng trên cái sân đầy sỏi đá tại Vila Cruzeiro. Ấy là nơi tôi đã chơi bóng mỗi ngày từ khi còn là một đứa trẻ.
Tôi thích quần cộc và chân đất. Đó là cuộc sống của một đứa trẻ lớn lên từ khu ổ chuột.
Khi ấy tôi 10 tuổi, và trong một buổi chiều như bao ngày, tôi chợt nghe thấy tiếng đấu súng rõ mồn một ngay trên phố. Một viên đạn trong số đó đi vào đầu bố tôi, Almir. Đạn lạc là tai nạn.
Nếu sống ở khu ổ chuột, bạn không thực sự thấy hình dáng của tương lai là gì. Nhưng nhờ bóng đá, tôi đã luôn cố gắng vươn xa hơn.
Tôi khi ấy đã chơi cho đội futsal của Flamengo, nhưng đó lẽ ra là lúc tôi chỉ nên là một thằng bé mà thôi. Tôi còn nhớ những ngày khó khăn dài đằng đẵng ấy, khi mẹ tôi Rosilda ở trong viện còn tôi ở nhà cùng bà Wanda.
Ông Amir là người có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời của Adriano. Ảnh: Globo. |
Tôi cố gắng phụ giúp mẹ bằng việc đánh giày kiếm tiền. Buổi sáng, tôi đến trường và sân tập. Buổi chiều, tôi hì hụi đánh xi ở góc phố. Ngày ấy cuối cùng cũng đến: bố Almir ra viện. Đó là một trong những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.
Các bạn đều biết cái chân trái uy lực của tôi phải không? Này, tôi đã rèn luyện chúng từ khi còn bé xíu. Tôi tập sút ở mọi nơi, vào cửa nhà lẫn cả đồ đạc. Nó khiến mẹ tôi phát điên.
Thế rồi bà quyết định gửi tôi tới Flamengo để đăng ký học bóng đá. Thế nhưng chúng tôi không đủ tiền trả học phí. Bố tôi nhận thức rõ điều ấy.
Nhưng mẹ không nỡ hủy hoại giấc mơ của tôi. Bà nói dối rằng dì sẽ giúp chúng tôi trả tiền học phí. Sau đó bà làm thêm giờ khi đi bán kẹo trên đường phố.
Khi bạn sinh ra và lớn lên trong một khu ổ chuột, thật khó để tưởng tượng đến một ngày mai tươi sáng. Ngay cả mơ còn khó, nhưng bố, mẹ và ông bà tôi luôn dạy tôi nhìn vào mặt kia của cốc nước vơi. Họ khiến đời tôi khác đi bằng việc giúp tôi tập trung vào bóng đá. Như vậy đấy.
Khi mới bắt đầu sự nghiệp, tôi phải đá hậu vệ. Bạn có tưởng tượng nổi Adriano từng đá hậu vệ trái không? Khi ấy thật khó khăn, nhưng tôi biết mình sẽ không từ bỏ, dù đã có lúc hành trình của tôi với Flamengo tưởng chừng kết thúc từ trước khi nó bắt đầu.
Tháng 2/2000, tôi bắt đầu chơi tiền đạo. Tôi cùng đội một tới giải đấu liên bang Rio-Sao Paulo. Tôi ra mắt trong trận đấu với Botafogo, vài ngày sau là trước Sao Paulo. Chúng tôi thua 0-1 và tôi được tung vào sân. Tôi ghi 1 bàn, kiến tạo liền 3 bàn đưa đội nhà thắng 5-2.
Tôi thật sự rất yêu bóng đá, nhưng trên hết, tôi muốn trả ơn bố mẹ mình. Tôi có một mục tiêu rất rõ ràng. Đó là mua nhà.
Bóng đá cho tôi lòng tự trọng, mục đích sống, sự nỗ lực lẫn cách cân bằng mọi thứ. Bóng đá còn là hy vọng. Nó cho phép tôi được sống một cuộc đời mà tôi không thể có được nếu trở thành bất kỳ ai khác.
Vinh quang và gục ngã
Thế rồi, châu Âu sớm vẫy gọi. Chẳng sợ sệt hay lo lắng gì. Tôi tới Inter mà lòng tràn đầy hạnh phúc và lạc quan. Hành trình đầy mơ ước của tôi đã bắt đầu như thế.
Khởi đầu của tôi tại Inter quả là một giấc mơ. Đến tận giờ, sau hàng trăm trận đấu và cả nghìn khoảnh khắc, đó vẫn là kỷ niệm tôi khắc ghi nhiều nhất. Tôi tới Inter chỉ vài ngày trước đó và có mặt trong đội hình ra sân tại Bernabeu. Ngày 14/8/2001, trước mặt tôi là Real Madrid.
Đó là giấc mơ, tôi chẳng cần gì hơn nữa. Tôi ra sân và chơi bóng như thể vẫn đang còn trên cái sân đầy sỏi đá tại Vila Cruzeiro. Tôi rê bóng, làm bẽ mặt đối thủ. Adriano này có thể làm tất cả.
Javier Zanetti là bậc đàn anh dành rất nhiều tình cảm và sự quan tâm cho Adriano. Ảnh: Getty. |
Tôi mang về một quả phạt. Từ bên ngoài, các anh lớn bảo tôi cứ sút đi. Còn nhớ cái chân trái phá phách khiến mẹ tôi phát điên không? Tôi trình diễn nó ra toàn thế giới với cú đá phạt ấy. VÀO! Họ nói cú đá lên tới 170 km/h kia!
Cứ thế, bóng đá, bàn thắng, cảm hứng ào tới. Thật tuyệt diệu. Nhưng tin dữ luôn biết cách ập đến, như viên đạn năm nào. Nó có thể khiến cả cuộc đời bạn thay đổi.
Tháng 8/2004, tại Bari, tôi ở trên xe bus với các đồng đội. Điện thoại rung: “Bố Almir mất rồi”. Ác mộng? Tôi thật sự mong đó chỉ là ác mộng mà thôi.
Tôi chưa từng thấy đau đớn như vậy lần nào trong đời. Tôi nghẹt thở, quay lại Milan và bay về Brazil. Chỉ tôi mới biết mình đau khổ đến mức nào. Cái chết của bố để lại khoảng trống vĩnh viễn trong cuộc đời tôi.
Thật kỳ lạ, Thụy Sĩ lại trở thành nơi mang tia nắng đến trong những ngày tăm tối với một gã Brazil như tôi. Tôi ra sân trong cuộc đấu với Basel. Tôi bứt qua hai hậu vệ định ngáng đường mình, và qua luôn cả thủ môn trước khi sút tung lưới bằng chân phải. Toàn bộ năng lượng của tôi được đốt cháy. Bàn thắng ấy là cho bố Almir của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ các đồng đội đã động viên tôi. Inter là thế. Họ luôn ở bên tôi trong giai đoạn khó khăn bậc nhất ấy của cuộc đời. Chủ tịch Moratti như cha tôi. Không chỉ ông ấy, Zanetti và những người khác cũng vậy. Tôi biết ơn họ, và sẽ giữ lấy những ký ức ấy mãi mãi.
Hoàng đế
Tôi ban đầu không nghĩ biệt danh đó dành cho mình. Thật tuyệt khi thấy tình cảm của những CĐV Inter cho tôi. Thành phố Milan là nhà, còn tình yêu cho Inter của tôi không bao giờ thay đổi. Bàn thắng ấn định tỷ số 3-2 trước AC Milan là bằng chứng tôi yêu Inter đến mức nào.
Tôi còn nhớ tất cả đấy nhé. Từ pha solo nửa sân trước Udinese, cú rocket vào lưới Roma tại chung kết Coppa Italy, những chiến thắng, thất bại và cả các danh hiệu. Tất cả. Các bạn còn nhớ bàn cuối cùng của tôi cho Inter không? Đó chính là vào lưới AC Milan!
Inter là mảnh ghép lớn bậc nhất, làm bừng sáng cuộc đời tôi với những ký ức đầy sống động và đưa tôi đi qua những đau khổ. Ngay cả lúc này, khi nghĩ về Inter, về Giuseppe Meazza tôi vẫn không bao giờ quên bài hát những CĐV đã reo vang những ngày đó.
Chúng chưa bao giờ thôi làm tôi ngừng mỉm cười, hệt như ngày xưa.
“Che confusione, sarà perché tifiamo,
un giocatore che tira bombe a mano,
siam tutti in piedi per questo brasiliano,
batti le mani, che in campo c'è ADRIANO!”.
(Dịch: Những ồn ã tất cả đều tung hô
Về nỗi sợ từ chàng trai khổng lồ
Người Brazil với sức mạnh cuồng nộ
Hát vang nào, ta có ADRIANO)
Tiến lên, Inter!
Adriano của các bạn.