Về tới nhà chị Lan vui lắm, nhưng vẫn chưa thể tin nổi mình còn sống sót. Từ hôm chị Lan trở về, gia đình nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người cứ nghĩ rằng, sau cuộc chiến kinh hoàng ở Syria, người thân sẽ không bao giờ được gặp chị nữa.
Chị Lan kể: Năm 2007, bằng đường dây môi giới ngoài Hà Nội, gia đình đã để cho chị đi sang Syria làm giúp việc. Vừa sang tới nơi, trong một thời gian ngắn chị đã phải chuyển tới 3 nơi làm việc vì lý do họ không trả lương. Lần cuối cùng chị đặt chân đến là thành phố Allepo. Ở đây chị làm được gần 1 năm thì xảy ra chiến tranh.
Vợ chồng chị Lan - anh Sơn. |
“Ở trong nhà đã nghe súng đạn bắn rầm rầm. Tôi đứng từ trên tầng nhìn xuống đường phố thấy những toà nhà cao tầng đổ sụp xuống, xe cộ bốc cháy, xác người nằm la liệt… Kinh hãi hơn là những đợt bom, súng dội xuống giật đùng đoàng. Lúc này tôi nghĩ rằng mình không thể có cơ hội sống sót trở về”, chị Lan kể.
Rót chén nước chè uống như để trấn an tinh thần, chị kể tiếp: Chiến tranh, súng đạn cứ triền miên. Sau 1 buổi sáng thức dậy, đã thấy mình bị nhốt trong nhà. Chạy xuống xem có ai không thì phát hiện họ (chủ nhà) đã bỏ chị ở lại và đi sơ tán hết từ lúc nào.
“Ba ngày tôi không có thức ăn. Trong lúc đói rã người thì nhìn xuống thấy một người đàn ông, tôi gọi cứu nhưng họ không nghe vì tiếng bom đạn quá lớn. Tôi phải lấy miếng kính vỡ ném xuống, lát sau thấy thêm vài người cảnh sát đến phá cửa đưa tôi đến trại tị nạn”, chị Lan cho biết.
Quãng đường đến trại tị nạn từ thành phố Allepo đến Đại sứ quán Philippines ở thủ đô Damascus khoảng 100 cây số, nhưng xe của cảnh sát phải đi mất 10 giờ vì gặp bom đạn. Trên đường đi, chị Lan nhìn thấy rất nhiều người chết, nằm la liệt.
“Ở đây, Đại sứ quán Philippines đã hỗ trợ chỗ ăn, ở cho tôi và liên lạc với Đại sứ quán Việt Nam tại Thổ Nhĩ Kỳ. Cuối tháng 3/2012 tôi mới được trở về Việt Nam”, chị Lan cho biết.
Chị Lan đi nước ngoài với hi vọng có thêm ít vốn về mở rộng quán sửa xe. |
Anh Lê Xuân Sơn (chồng chị Lan) nói như sám hối: Tôi hối hận lắm rồi. Vì tin lời bà cô ngoài Hà Nội suýt nữa đẩy vợ mình vào chỗ chết. “Cả nhà trông chờ vào 2 sào ruộng, năm được năm mất, quán sửa xe máy tuềnh toàng thu nhập chẳng là bao. Cứ tưởng để vợ đi mấy năm kiếm ít vốn đầu tư, mở rộng quán, ai ngờ từ ngày đi đến khi về gửi được gần 30 triệu, số tiền vay đi nước ngoài hiện gia đình vẫn đang trả lãi hàng tháng”, anh Sơn buồn rầu nói.
Cùng chung hoàn cảnh như chị Lan, chị Lê Thị Thảo (thôn Chí Cường, xã Hà Sơn, huyện Hà Trung, Thanh Hóa) một trong những người có được cơ hội sống để trở về nước vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Chị kể sang Syria để làm giúp việc từ tháng 3/2008 qua người môi giới tại Hà Nội. Nhưng làm việc quần quật cả ngày nhưng họ không trả lương, do ngôn ngữ bất đồng, đường đi lại không biết, lại là lao động bất hợp pháp nên chỉ thui thủi trong nhà.
Sau hơn 2 năm, lần mò mãi chị mới quay lại được công ty môi giới, nơi lần đầu tiên chị đến. Tại đây, chị Thảo được đưa lên thủ đô Damascus và thả ở đó với 2 bàn tay trắng.
Quang cảnh tan hoang, ngoài đường chủ yếu là quân đội, công an. Sau đó một cảnh sát tuần tra trên đường phố lại đưa chị vào trại tạm giam, ở đó chủ yếu là người Philippines, Indonesia, Châu Phi, duy nhất có chị là người Việt Nam.
“Sau hơn 5 tháng sống trong tuyệt vọng, ngày 25/4/2013, tôi được đưa về Đại sứ quán Philippines, nhờ sự can thiệp của Bộ Ngoại giao Việt Nam cùng với Tổ chức di dân quốc tế, tôi như từ cõi chết trở về”, chị Thảo nhớ lại.