Kito Aya vốn là một nữ sinh trung học hồn nhiên, vui vẻ và hoạt bát như bao đứa trẻ khác. Em luôn thích chơi đùa và chành chọe với mấy đứa em trong gia đình. Nhưng cuộc sống của Aya hoàn toàn thay đổi khi em phát hiện mình măc bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não (Spinocerebellar Atrophy). Căn bệnh phát sinh do những tế bào của tiểu não đang dần thoái hóa một cách tự nhiên khiến cơ thể khó di chuyển và vận động. Ai mắc phải căn bệnh này sẽ mất khả năng kiểm soát hành động của cơ thể.
Từ một cô bé hay cười, vô tư, Aya trở thành một cô bé mau nước mắt và đắm mình trong những suy tư về cuộc đời. Aya gửi những suy nghĩ đó vào những trang nhật ký và coi đó như cuộc chiến chống lại bệnh tật và chứng tỏ tinh thần của mình : mạnh mẽ và không từ bỏ . Những trang nhật ký thấm đẫm nước mắt ,cùng với câu chuyện của Aya đã làm hàng triệu độc giả trên khắp thế giới cảm phục và rơi lệ. Tinh thần của Aya đã truyền cảm hứng tới tất cả những người đang sống thông điệp mạnh mẽ về cuộc sống .
Mang trong mình căn bệnh quái ác, gặp phải trở ngại lớn trong việc di chuyển, Aya không khỏi lo lắng về tương lai, về những cái nhìn dè bỉu, những ánh mắt thương hại của mọi người xung quanh. Với Aya, tương lai của cô là một con đường hẹp, và càng ngày nó càng trở nên hẹp hơn. Căn bệnh ngăn trở Aya khỏi tất cả những ước mơ và dự định, thậm chí việc tự mình bước ra ngoài phố để đi tới hiệu sách cũng trở thành một khao khát cháy bỏng.
Vượt lên trên sự lo lắng đó là ý chí kiên cường chống chọi với bệnh tật và khát khao sống mãnh liệt của một cô bé. Nếu không có ý chí chiến đấu kiên cường đến vậy thì làm sao một đứa trẻ có thể chịu đựng được từng mũi tiêm đâm sâu vào tủy, vào da thịt, chịu được cảm giác đau đầu, buồn nôn dưới tác dụng phụ của thuốc mang lại. Cô bé ấy luôn khao khát bản thân sẽ sớm bình phục, sẽ được hòa nhập với cộng đồng, giống như mọi người sẽ được tung tăng vui đùa, nhảy múa. Ước mơ thật giản dị, nhưng có lẽ lại rất đỗi “xa xỉ với Aya. Một tiếng nấc nghẹn ngào, nghe chua xót làm sao.
Cuốn sách Một lít nước mắt của Kto Aya. |
Aya đã rất khó khăn khi phải đưa ra sự lựa chọn là sẽ tiếp tục theo học ở ngôi trường cũ Higashikou hay nhập học vào trường Khuyết Tật. Aya muốn tiếp tục theo học ở Higashikou bởi ít nhất đó cũng là ngôi trường đã gắn bó với Aya trong một quãng thời gian dài, ở đó có bạn bè, có thầy cô, những người luôn quan tâm và giúp đỡ Aya. Mọi người giúp Aya có thêm động lực tiếp tục cố gắng kiên cường chiến đấu. Nhưng vì bệnh tật Aya không thể theo kịp guồng học tại ngôi trường, Aya cũng nhận được nhiều ánh nhìn thương hại , phải dựa dẫm, phụ thuộc vào sự giúp đỡ của rất nhiều người.
Aya cho rằng việc lựa chọn tiếp tục theo học ở trường Khuyết Tật có lẽ sẽ phù hợp với bản thân hơn. Bởi ở đó có những con người tương đồng về hoàn cảnh, Aya sẽ không còn là người đặc biệt, không phải đón nhận những ánh nhìn thương hại nữa. Aya sẽ nhận được sự đồng cảm hơn, có thể sống tự lập, ít phải dựa dẫm phụ thuộc vào mọi người. Nhưng rời trường có đồng nghĩa với việc Aya từ bây giờ sẽ có cuộc sống tách biệt với mọi người, với cộng đồng hay không?
Vượt lên trên tất cả nỗi đau là ý chí kiên cường quyết không chịu khuất phục trước bệnh tật của Aya. Aya chưa từng và chưa bao giờ phải một mình cô đơn chống chọi với bệnh tật. Cô luôn nhận được sự quan tâm, động viên, ủng hộ và giúp đỡ từ phía tất cả mọi người đặc biệt là mẹ cô. Bà luôn an ủi “Đừng nghĩ rằng con thiếu may mắn. Con sẽ thấy hạnh phúc hơn khi biết rằng trên đời này còn có những người đau khổ, bất hạnh hơn con”, khích lệ “Con không chọn là người mắc bệnh. Có nhiều thứ con có thể làm ngay cả khi con khuyết tật. Nếu con không có khả năng suy nghĩ, con sẽ không cảm thấy lòng tốt, sự ấm áp mà con người có, đó là những thứ con nhận ra khi con mắc bệnh” Aya. Quả là một người mẹ tuyệt vời. Bà luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho Aya, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Thầy giáo, bạn bè, bác sĩ điều trị, hay em gái, dì,…, ai cũng đều giành cho Aya sự quan tâm đặc biệt.
Ngôn ngữ trong sáng, giản dị, mộc mạc nhưng cũng đủ đi sâu vào tâm trí người đọc, tạo lên những xúc cảm khó tả. Với Một lít nước mắt mà tác giả đã đem đến bao chiêm nghiệm về cuộc sống: Thời gian có hạn hãy biết chân trọng, luôn sống lạc quan, tin tưởng, yêu thương, hi vọng và không ngừng nỗ lực.