Bốn bề cây cối rậm rạp, tiếng côn trùng kêu rỉ rả làm cho những câu chuyện về bùa phép của “vua” Mường ngày nào như có thể hô phong, hoán vũ, tự tạo tiếng ếch kêu trong ngực các sơn nữ… càng thêm huyễn hoặc.
Diện kiến “vua” Mường
Đứng dưới bậc thang nhà sàn, chúng tôi cất tiếng gọi nhiều lần nhưng không thấy ai trả lời. Phải mất đến 30 phút mới nghe thấy tiếng loạt soạt từ trên đỉnh đồi đi xuống, đó là một người phụ nữ trung tuổi với dáng vóc nhỏ thó nhưng rất nhanh nhẹn. Bỏ chiếc gùi đi rừng vào gầm nhà sàn, người phụ nữ với tay bật đèn ở chân cột nhìn chúng tôi một lượt rồi cất tiếng hỏi: “Các chú đến đây có việc gì vậy?”.
Tôi nói: “Vâng, chúng tôi đến tìm “vua” Hiển để trò chuyện, chúng tôi từ Hà Nội lên”. Người phụ nữ nói: “À, thì ra vậy, mấy hôm trước thấy ông nhà tôi nói có các chú ở Hà Nội lên chơi. Mời các chú vào nhà, để tôi gọi điện cho ông nhà tôi về”.
Chúng tôi theo chân người phụ nữ lên nhà sàn, bỏ ba lô vào góc nhà rồi xuống bể nước phía dưới rửa chân tay, mặt mũi. Người phụ nữ gọi điện cho chồng bằng tiếng dân tộc, rồi ra sau nhà bắt con gà làm thịt đãi khách. Buổi tối trên bản vùng cao xuống thật chậm, đứng trên nhà nhìn ra xung quanh một không gian đen kịt, tĩnh lặng.
Để phá cái không gian đó, tôi mạnh dạn xuống bếp trò chuyện với người phụ nữ. Qua câu chuyện, được biết bà tên là Bùi Thị Chẻm, 45 tuổi, là vợ thứ 2 của “vua” Hiển. Sau khi người vợ cả bị bạo bệnh rồi qua đời, bà về làm vợ 2 và sau này có với “vua” Hiển 2 người con.
"Vua” Hiển một thời. |
Sau một tiếng chuẩn bị, mâm cơm tươm tất được dọn lên giữa nhà sàn. Đúng là ở rừng có cái tiện lợi của rừng, gà luộc chấm hạt dổi, đầu cánh nấu măng rừng và một đĩa măng muối làm cho chúng tôi đang đói cồn cào cảm thấy hết sức vui vẻ. Ngồi chờ một lát thì “vua” Hiển cũng về.
Vừa tới bậc thang nhà sàn, “vua” Hiển đã cất tiếng sang sảng: “Các chú đã đến rồi à. Thông cảm nhé, hôm nay nhà một người bạn ở bản bên có việc gia đình nên tôi về hơi muộn”. Tôi tiếp lời: “Không sao đâu “vua” Hiển, chúng tôi cũng được chị nhà tiếp đón chu đáo rồi”.
Vẫn giọng sang sảng, “vua” Hiển nói: “Ấy chết, đừng gọi tôi là “vua” nữa nhé, mọi người nghe thấy lại hiểu lầm, cứ gọi tôi bằng anh là được rồi”.
Luyện “tuyệt kỹ” phi đao
Sau vài chén rượu chào nhau (theo phong tục của người dân tộc Mường), ông Hiển bắt đầu chậm rãi kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện cuộc đời: “Thực ra, đã lâu lắm mình không nhắc đến sự việc đó nữa, kể cả với vợ con, bởi câu chuyện về làm “vua” cũng chính là những sai lầm, nông nổi thời trai trẻ của mình. Nhưng hôm nay phá lệ, các chú đã cất công từ Hà Nội lên thì mình cũng sẽ kể lại”.
Năm 1977, cũng như bao trai bản khác, ông Hiển tham gia quân ngũ khi tròn 19 tuổi, thuộc binh chủng quân khí, đơn vị đóng tại dốc Cun (huyện Cao Phong), đã từng làm trung đội trưởng đội tăng gia sản xuất.
Việc ông Hiển có được những phép thuật không phải nhờ lặn lội nơi thâm sâu, cùng cốc và được các cao nhân truyền dạy mà do trong đơn vị có một đồng đội người dân tộc Dao (tỉnh Cao Bằng) có những “kỹ xảo” đặc biệt. Vì chơi thân với nhau nên ông Hiển được người bạn này truyền cho một số “bí kíp” mà sau này ông đã dùng để qua mặt mọi người.
“Trước khi truyền cho tôi, người bạn này cũng bảo tôi muốn làm được phép cần lấy vật thân thiết bên mình để niệm các bùa chú. Sau đó, anh ta dạy tôi cách niệm chú, cách trừ tà, phán đoán, giải hạn... Tất nhiên không quên lời dặn chỉ được sử dụng vào những việc cần thiết, không được dùng quá giới hạn nếu không sẽ bị vướng vào tù tội. Sau này ngẫm lại, tôi thấy điều đó quả không sai”, ông Hiển nhớ lại.
Biết vài “phép thuật” cơ bản, ông Hiển khoái trá khoe với mọi người về biệt tài dùng miệng phi dao cắm vào ván mà ông gọi đó là chiêu “phi dao ngậm”. Bạn bè cười mỉa, cho rằng ông Hiển đang tưởng tượng. Để minh chứng cho lời nói, ông Hiển đặt tấm ván cách xa hàng chục mét, rồi cúi xuống, miệng lẩm bẩm, sau đó hà hơi vào con dao liên tục. Ngậm chuôi dao trong miệng, ông Hiển đứng tấn, ép ngực căng hơi phun con dao cắm phập vào tấm ván trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ngôi nhà của “vua” Hiển. |
Đầu năm 1981, ông Hiển xuất ngũ sau khi đã học được khá nhiều “phép thuật” từ người bạn. Ông trở về quê sinh sống, làm nương rẫy và lấy vợ là một sơn nữ trong bản, cuộc sống cũng giống như bao trai bản khác.
Cuộc đời ông Hiển sẽ không có điều gì đáng nói nếu như ông không dùng những thủ thuật “bùa phép” đã học được để lừa bà con trong bản như: Khả năng đoán trọng lượng của một vật mà không sai một lạng, tạo ra tiếng ếch kêu trên ngực con gái, dùng miệng phi đao cắm phập vào cây... Với những bùa phép đó, ông Hiển đã làm cho những người trong bản mê muội tôn ông là “vua” Mường, rồi cùng nhau cống nạp những tài sản trong nhà và thay nhau phục dịch.
“Thực ra, trong giai đoạn này, kinh tế khó khăn, đa phần là ăn sắn, ăn khoai thay cơm nên tôi mới có hành động dại dột như vậy. Khi thấy mọi người tôn sùng thì lại nghĩ mình được hưởng lộc mà không chịu nghĩ đó là điều vi phạm pháp luật”, ông Hiển nói.
Giọng buồn buồn, “vua” Hiển kể tiếp: “Cứ đến ngày lễ, hội, cầu cúng là tôi lại gọi dân đến họp. Trước giờ họp, tôi lấy con dao hà hơi, niệm chú, chỉ lên trời tối rồi lẩm nhẩm vài câu thần chú, phán rằng các vị thần đòi ăn, phải làm lễ cúng, nếu không cả bản sẽ bị thần linh trừng phạt. Lễ vật do cả bản góp, còn lợn sẽ lấy của nhà cán bộ trong xã”.
Nắm bắt được thời tiết chuyển mùa, sắp có mưa nên “vua” Hiển tổ chức họp giữa ban ngày, dùng phép xua tay một cái, rồi đọc thần chú làm cho trời tối sầm lại. Chỉ trong vài phút, mọi người phải thắp đuốc lên để họp làm cho dân trong bản tin sái cổ. “Vua” Hiển nói sẽ làm lễ để tế 4 cái miếu của làng, đồ lễ dân không phải đóng góp. Lợn làm lễ sẽ bắt của đội trưởng đội sản xuất.
Họp xong, “vua” cho gọi đội trưởng đội sản xuất đến nói: “Thần linh muốn ăn con lợn nhà mày vì nó đúng 51 cân 7 lạng. Nếu đoán sai thì tao sẽ trả lại mày gấp 10 lần con lợn đó, nếu đoán đúng thì mày phải thịt lợn cho dân làng ăn”. Dù không tin nhưng vị đội trưởng đội sản xuất cũng đành phải đồng ý với điều kiện là nếu trọng lượng con lợn không đúng thì “vua” phải giữ lời hứa.
Nói xong, “vua” cho đám cận vệ của mình đến bắt lợn để cân. Quả thực, con lợn nặng đúng 51 cân 7 lạng không hơn, không kém. Ông đội trưởng sản xuất phục tài “vua” mà cúi rạp người xuống đất để xin “vua” và thần linh thứ tội. Lợn được mổ ra cúng thần linh, dành những phần ngon nhất dâng “vua”, những phần còn lại được phân phát cho đám chân tay theo mình. Sau này, “vua” Hiển còn nhiều lần cân lợn như thế.