Về xã Minh Lộc (Hậu Lộc, Thanh Hóa) khi nhắc đến chuyện vợ nhốt chồng trong chiếc lồng sắt suốt 10 năm thì ai cũng biết. Đó là trường hợp của gia đình anh Trình Văn Lởi, chị Nguyễn Thị Huyên ở thôn Minh Thịnh.
Anh Lởi đã nằm trong chiếc lồng sắt suốt 10 năm nay. |
Những năm 1990 khi rời quân ngũ, anh Lởi đã xây dựng gia đình với chị Huyên. Thế nhưng, niềm hạnh phúc chưa được bao lâu thì tai họa ập đến. Anh Lởi bắt đầu có những biểu hiện không bình thường.
Khổ nhất là những bữa cơm của gia đình chưa bao giờ trọn vẹn, hễ chị chuẩn bị dọn cơm ra là anh chạy tới bê nồi cơm, canh mang ra chuồng lợn đổ. Nhiều lần bị mọi người can ngăn thì anh lại mang đi đổ ở đầu ngõ, xuống ao hoặc bụi chuối.
“Có lần tôi vừa dọn nồi cơm, canh đang nóng như thế mà anh ấy xông vào bê rồi chạy ra ngõ đổ xuống đất. Tôi cùng mẹ già và 2 đứa con bất lực ôm nhau khóc. Thậm chí có lần tôi phải bê nồi cơm sang nhà hàng xóm gửi rồi cả nhà qua đó ăn”, chị Huyên nghẹn ngào.
Chị Huyên hàng ngày lo cơm nước, vệ sinh cho chồng. |
Chị kể tiếp: “Chồng tôi còn đốt hết sách vở của con. Chúng nó mang sách vở lên trường gửi thì anh ấy cũng lên trường rình lấy mang đi đốt”. Trong cuộc trò chuyện với chúng tôi, mẹ chồng chị Huyên cho biết: “Nhiều lần thằng ấy (tức anh Lởi) còn đánh con Huyên thừa sống thiếu chết nữa. May mà có tôi can ngăn, không thì nó chết từ lâu rồi”.
Nhà thì nghèo, chồng thì chẳng làm được việc gì ngoài phá phách, chửi bới, đánh đập mẹ già, vợ con nên chị Huyên gồng mình làm việc để nuôi con nên người, chăm sóc chồng.
10 năm nhốt chồng là 10 năm sống trong đau đớn
Chị Huyên hi vọng chồng mình sẽ thuyên giảm nhưng bệnh càng ngày càng nặng. Vào năm 2004, chị bàn với anh em họ hàng đưa anh Lởi đi khám. Bác sĩ kết luận anh bị tâm thần. Do hoàn cảnh gia đình nên chị phải cho chồng về nhà điều trị ngoại trú.
Mọi sinh hoạt điều diễn ra trong chiếc lồng khoảng 2m2. |
“Nghe lời anh em, họ hàng, tôi mướn người đóng một chiếc lồng sắt để nhốt anh Lởi vào giữa năm 2004, dù rất đau khổ và cay", chị kể. Mọi sinh hoạt ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh đều của anh Lởi đều ở trong lồng sắt rộng chưa đầy 2m2. “Mỗi lần phải đưa anh ấy đi viện khám là mấy anh em trong gia đình phải trói tay trói chân lại rồi chở đi”, chị Huyên nói trong nước mắt.
Những khi trái gió trở trời, anh Lởi lại lên cơn động kinh, hất tất cả đồ ăn thức uống vào mặt vợ. Thậm chí có nhiều hôm chị còn bị anh hắt cả cốc nước sôi vào người.
“Bình thường thì anh ấy khỏe lắm, nhưng bệnh tâm thần thì chẳng thể thuyên giảm nên vẫn phải uống thuốc thường xuyên. Tôi phải phải tán nhỏ thuốc ra rồi cho vào bánh mì, cơm, canh chứ nếu để anh ấy phát hiện là có thuốc thì lập tức hắt vào mặt tôi ngay”, chị kể.