Về Tây Nguyên mùa này bằng lăng tím lòa xòa con phố nhỏ, cà phê đan xen, cà phê san sát. Về vài ngày mà ngỡ một khoảng thời gian nào đó rất rộng, rất dài đến mênh mang, tít tắp. Bạn bảo rồi tếu cười, ai ghé bệnh viện khám bệnh đều phải chọn Ngã sáu làm vài “pô” hình rồi mới về, thế mới đúng điệu!
Em hứa kể với bạn tại một đất nước xa xôi về Tây Nguyên nắng gió, cà phê nồng nàn. Em hứa kể về những em bé Ê Đê môi cười bẽn lẽn, hằn in trong mắt đen lay láy là cả bầu trời xanh, con sông rộng, nẻo dốc muôn trùng. Và những đôi chân trần quanh năm nứt nẻ vì giẫm đất khô, gốc rạ cháy; cả những làn da rám nắng đến… ám ảnh, đôi tay hễ rời tập sách là lại vác gùi đi trồng lúa, bẻ ngô…
Em hứa kể về những em bé Ê Đê môi cười bẽn lẽn, hằn in trong mắt đen lay láy là cả bầu trời xanh, con sông rộng, nẻo dốc muôn trùng. Ảnh: Mê Tâm. |
Em về Tây Nguyên mùa này bạn thời mẫu giáo đón em bằng những cái níu bờ vai và nụ cười xôn xao kỷ niệm. Bạn kể về những thứ mà lâu nay em nhét đáy va li, không hề đụng đến. Tuổi thơ em đã đi qua, ô hay, qua lời bạn kể em thấy trong veo trong vẻo! Bạn, vẫn nụ cười ngày nào, mỗi lần cười là nhe hết cả hàm răng, mặt đỏ bừng và chảy cả nước mắt. Chỉ có suy nghĩ là thêm những âu lo!
Em về Tây Nguyên mùa này, hồ nước khô cạn. Bạn cũ vẫn dành cho em một chiều cà phê rắc rắc mưa y như giỡn. Mặc kệ đời muôn vàn bận rộn, mặc kệ đời lắm những xô nghiêng, cười toe chụp ảnh cái đã, lắng tai nghe tiếng gió rì rào, tiếng gió xôn xao!
Ngọn cây xung quanh nhà đâm chồi xanh mởn, nhìn đáng sống quá, muốn sống quá! Ảnh: Mê Tâm. |
Em về mùa này, mẹ khoe váy mới. Cả đời, sau mấy chục năm dốc lòng vì con, mẹ giờ mới được thảnh thơi mặc váy, đánh chút phấn trắng son hồng. Ngọn cây xung quanh nhà đâm chồi xanh mởn, nhìn đáng sống quá, muốn sống quá! Cả bụi cây mỗi lần đứt tay hay vò lá đắp vào, mọi sự sống đều có ý nghĩa cơ mà!
Em về Tây Nguyên mùa này vùi giấc ngủ vào gối mền nồng thơm mùi nước xả, “lau chùi” lại những giấc mơ đã nuôi lớn tuổi thơ mình, để nó không vương bụi bặm phố phường, không hằn vết mưa, gió.
Em về, đi trên lối cỏ, chạm những rào thưa, không dỗi hờn, không lo nghĩ.
Em về, em về, em về!