Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Siêu mẫu Ngọc Thúy: 'Tôi không được quyền… chết!'

Ngọc Thúy, hơn ai hết, nếm trải mọi nhẽ của câu “hồng nhan bạc phận”, không chỉ là đánh mất tình thân, đổ vỡ hôn nhân hay cảnh sống tha hương, mà còn cả những nỗi mất mát danh dự.

Có những khoảnh khắc sống chết của đời người, mà phải khi đi qua, bạn mới cảm nhận được nó với đầy đủ dư vị. Để yêu cuộc sống hơn, và cũng để thấu hiểu được tận cùng của những cơn đau mà cuộc đời xô đẩy bạn vào. Suốt gần 6 năm im lặng chịu đựng, đã từng nghĩ tới việc tự sát khi bị chính những người thân quay lưng lại với mình, Ngọc Thúy quyết định giành lại những gì là của mình: danh dự, niềm tin và cả hạnh phúc riêng tư…

Ngọc Thúy bên luật sư Tr. và những đứa con chung, riêng của hai người.
Ngọc Thúy bên luật sư Tr. và những đứa con chung, riêng của hai người.

- Cũng đã 4 năm chị rời Việt Nam, từ bỏ cả showbiz. Với những gì tôi biết, thì dường như cuộc sống của chị đã đổi thay rất nhiều, nếu không muốn nói đó là một đời sống dữ dội. Chị thấy điều gì là đổi thay quan trọng?

Cái quan trọng nhất, là tôi tạo dựng 1 cuộc sống ổn định với các con trên vùng đất mới, là trở thành một người phụ nữ độc lập, làm chủ cuộc sống của mình, và tìm lại được hạnh phúc riêng tư sau sự đổ vỡ hôn nhân. Tôi không còn ảo tưởng về mọi chuyện, không ngây ngô tin vào những lời nói ngọt ngào, biết suy nghĩ logic hơn và kiểm soát được sự cảm tính vốn có của bản thân.  Trải qua 4 năm vất vả, lắm khi tuyệt vọng, tôi hiểu rằng nếu mình gục ngã mình sẽ mất tất cả. Bây giờ tôi cần phải sống để chăm sóc cho ba đứa con nhỏ. Và tôi cũng cần được bình yên, với hạnh phúc bé nhỏ của mình.

- Chị vừa nói có những lúc tuyệt vọng. Đâu là giai đoạn kinh khủng nhất?

- Đó là khi vừa cùng 2 con đặt chân đến Mỹ vào 4 năm trước. Không có lấy bạn bè người thân, tôi một mình tự tập lái xe, tự mày mò nơi cần đến bằng bản đồ trên điện thoại di động, tiếng Anh chỉ biết giao tiếp đơn giản, nói thẳng là mới bập bẹ. Có lúc tôi sụt còn 47 kí lô, mất sức và đôi lần ngất xỉu khi ở ngoài đường. 

Những năm tháng đó ám ảnh tôi đến tận giờ, nhất là những buổi chiều tối, đón con ở trường về, ba mẹ con dìu dắt nhau băng qua dãy hành lang dài hun hút, vắng lặng im ắng đến ghê người. Tôi sợ! Sợ đến mức sau khi rời khỏi nơi đó, không bao giờ tôi dám thuê hay ở chung cư như thế nữa. Rồi trong 1 đêm, khi các con đã ngủ say, tôi bật máy tính và ngồi một mình, lặng người trong nỗi cô đơn tột cùng.

Tôi ôm gối bật khóc ngon lành, trong đầu ngập tràn ngàn câu hỏi với chính tôi: “Thúy ơi, có khi nào mày đã đi sai đường không? Có khi nào mày đã bị trượt dài trong cuộc chiến tiền bạc mà quên đi rằng tình cảm mới chính là điều duy nhất mày ao ước có được khi còn là 1 đứa trẻ hay không?". Và câu trả lời là "không". Tôi vẫn là tôi, vẫn đau đáu vì chữ nghĩa tình trong cuộc sống. Và vì nó, tôi cứ tha thứ, khoan nhượng để rồi lại cứ bị gạt gẫm, lọc lừa hết lần này đến lần khác từ cha của con mình trong “cuộc chiến ly hôn”. 

Nhưng rồi tôi quyết định gạt bỏ đi sự yếu đuối của bản thân bằng cách tắt máy tính, tắt đèn, vào ôm con để cố nhắm mắt ngủ cho trời mau sáng. Còn đó trách nhiệm với con, với chính mình, tôi không thể bỏ cuộc. 

Cứ thế, ngày qua ngày, bộn bề với cuộc sống tha hương, tôi dần mạnh mẽ, dần trưởng thành lên, cũng như vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu ấy lúc nào không biết. Giờ đây, khi đưa đón con đến trường mỗi ngày, ngắm nhìn con hòa nhập với cuộc sống mới 1 cách tốt đẹp, Tôi hiểu mình đã đúng với quyết định đưa con trở về Mỹ sinh sống 4 năm trước. Và tôi thường tự mỉm cười với bản thân về điều đó.

Sau nhiều sóng gió, cô vẫn giữ được nhan sắc mặn mà.
Sau nhiều sóng gió, cô vẫn giữ được nhan sắc mặn mà.

- Người ta sẽ đặt ra câu hỏi, vậy những năm tháng qua, ngoài chuyện nuôi con chị chẳng làm gì, thì tiền đâu để chị sống phong lưu như vậy?

- Thật không thể trách dư luận lại suy diễn theo chiều hướng đó khi có quá nhiều thông tin sai lệch về tôi trong suốt thời gian qua. Và vì tôi là…1 cô người mẫu (cười). Đến giờ này, tôi có thể tự hào với những thành quả lao động do chính đôi tay mình gầy dựng nên từ ngành nghề thứ 2 tôi chọn lựa sau nghề người mẫu. 

Rất tiếc, vì không PR hay công khai trên báo chí, nên mọi người không biết tôi đã tự thành lập công ty riêng được gần 5 năm qua. Công ty của tôi kinh doanh về mảng dịch vụ bất động sản. Tôi xin phép không đi sâu vào công việc kinh doanh hiện nay vì quan điểm của tôi là không nhập nhằng sự nổi tiếng của mình vào việc kinh doanh. Với tôi, uy tín cùng với chất lượng dịch vụ mới là điều quan trọng trong việc xây dựng thương hiệu của công ty với tất cả đối tác và khách hàng của mình.

Nếu tinh ý mọi người có thể thấy rằng: dù báo chí đưa ra danh sách tài sản tranh chấp do tôi sở hữu lên đến tiền tỉ, nhưng chẳng ai có được bất cứ tấm hình nào của tôi với siêu nhà hay siêu xe, ngay cả là túi xách hàng hiệu. 

Nói tôi khoe mẽ, sống phong lưu là không đúng và có phần buồn cười. Tài sản nó không tự quản lý, sinh sôi được, nên đừng gán ghép rằng tôi chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi tiêu xài mấy năm nay. Nếu đó là sự thật thì đến núi cũng phải lỡ chứ đừng nói là còn cả một khối tài sản để mà tranh chấp, nhất là trong thời buổi kinh tế đang suy thoái hiện nay.   

- Có câu tiền bạc mất sẽ kiếm lại được, nhưng tình người mất thì là mất hết. Dường như trong cuộc chiến ly hôn giữa chị và chồng cũ có sự can dự của bố mẹ và em trai chị và thật đau lòng, họ lại không đứng về phía chị.  Cái đó có phải là sự mất mát lớn nhất?

- Hãy chờ đến khi câu chuyện đau lòng này kết thúc, vẫn còn kịp để phán xét về điều này mà. Tôi quan niệm, chỉ có thù hận mới khiến tình cảm bị mất mát đi, chứ tha thứ lại là 1 điều ngược lại. Tha thứ còn khiến chính mình được bình yên. Được, mất chỉ là phạm trù hạn hẹp của sự sở hữu ích kỷ mà thôi. Tôi sẽ làm mọi thứ để sự mất mát như lời anh đề cập sẽ không xảy ra ở đoạn cuối câu chuyện. Cụ thể là tôi sẽ luôn mạnh mẽ, luôn là chính mình, không bị tha hóa, để giảm thiểu đi nỗi dằn vặt đau khổ của người thân khi mọi việc được nhìn nhận đúng sự thật sau này. Tôi tin mình sẽ làm được, dù rằng rất khó.

- Chị đã vượt qua cơn sốc này như thế nào?

- Tôi đã từng nghĩ đến cái chết và đây là lần đầu tiên tôi có ý định tự sát. Ngay cả khi thất tình ở lứa tuổi 18, tôi cũng chưa bao giờ có ý nghĩ tiêu cực này dù chỉ 1 lần. Vậy mà, khi bị chính người mẹ ruột mình bêu riếu trên truyền thông, tôi đã muốn quyên sinh. Điều đó chứng minh rằng, mẹ là người tôi yêu thương nhất, tin tưởng nhất hơn ai hết trong cuộc đời này. Cuộc sống có còn ý nghĩa khi bị chính người sinh thành ra mình “hủy diệt”? Tôi đã cảm thấy bản thân trở nên vô nghĩa, không đáng sống trên đời này.

Dù rằng, những bài báo vô lương tâm ấy tôi đã đoán được nó sẽ xuất hiện từ trước đó 1 năm. Đã biết trước, đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ, ấy vậy mà tôi vẫn điên loạn và đau đến quặn lòng khi nó xảy ra.

Tôi nhận được tin của bạn mình báo khi đang ngồi với 1 cô bạn hàn thuyên. Một cảm giác lạnh người, toàn thân run rẩy khi nhìn thấy cái tựa tề bài báo. Tôi bật khóc và ngã quỵ vì nỗi đau quá lớn, quá sức tưởng tượng và quá tàn nhẫn với 1 đứa con gái đã hy sinh cả quãng đời thanh xuân vì gia đình mình. Trên đoạn đường về nhà, tôi đã nảy sinh ý nghĩ quẹt xe vào chiếc xe tải trên làn đường cao tốc. 

Tôi muốn chết! Vì chết rồi để không phải suy nghĩ về câu hỏi tại sao. Vì như vậy, tôi sẽ không phải đau nữa, không phải bấn loạn, không bế tắc khi cố tìm lý do biện luận cho hành động nhẫn tâm này của mẹ.

- Như chị nói, chị đã tìm lại được hạnh phúc riêng nơi đất khách quê người, Chị có muốn chia sẻ gì về người đàn ông hiện tại không?

- Anh là người đàn ông quảng đại nhất trong cuộc đời của tôi đến thời điểm này. Anh khuất phục tôi ở cách sống trách nhiệm và rất văn minh của mình. Anh yêu thương, chăm sóc 2 đứa con gái riêng của tôi như là ruột thịt. Với tất cả những điều đó, anh sẽ luôn là người mà tôi tôn trọng, mang ơn trong suốt cuộc đời mình, cho dù chúng tôi có đi hết quãng đường đời với nhau hay không.

- Chị có cảm thấy hối tiếc điều gì trong thời gian đã qua? Như sự nghiệp nghệ thuật chẳng hạn?

- Không. Nghề người mẫu có thời và tôi hiểu rằng mình đã có bước dừng đúng lúc cách đây 9 năm. Tôi không đam mê phim ảnh hay ca hát, không rẽ ngang được, nên tôi đã chọn kinh doanh. Và bây giờ tôi đang muốn sống một cuộc sống bình dị. Sự nghiệp quan trọng của tôi bây giờ là những đứa con…

Một trải nghiệm kinh khủng và cũng quí giá cho tôi khi ở tận cùng nỗi tuyệt vọng như vậy. Tôi hiểu được tại sao có những người đã tự kết liễu đời mình trong đau đớn. Và tôi đã may mắn hơn họ. Vì tôi kịp giật mình, kịp lôi bản thân ra khỏi giây phút bấn loạn đó khi nghĩ đến những đứa con của mình. Tôi chết rồi bọn trẻ sẽ ra sao? 

Rồi chúng nó sẽ thế nào khi được nuôi dưỡng bởi 2 người cha có hiềm khích với nhau. Chắc chắn rằng chúng sẽ chẳng bao giờ được gặp nhau nữa. Nghĩ đến đó thôi, là tôi đã choàng tỉnh, đã biết tôi không được quyền …chết! 

Tôi phải sống vì con, tôi không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình. Tôi bật khóc thành tiếng, khóc như chưa bao giờ được khóc cho đến khi về nhà, cho đến khi lịm đi trước sự chứng kiến của các con và của anh, ân nhân của đời tôi. Nhờ anh, nhờ các con mà tôi đã vượt qua được nỗi đau đớn tận cùng đó cho đến ngày hôm nay.

http://tintuconline.com.vn/vn/nguoinoitieng/20140611202133188/sieu-mau-ngoc-thuy-toi-khong-duoc-quyen-chet.html

Theo Sành Điệu

Bạn có thể quan tâm