Phương Thanh: 'Showbiz đang hèn đi'
"Tôi thấy ít người dám thẳng như Thanh Lam lắm, đa phần là những người "dĩ hòa vi quý" nên hãy trân trọng cái thẳng đó", giọng ca "Mèo hoang" chia sẻ về về văn hóa đón nhận khen - chê của showbiz Việt.
Đời sống âm nhạc bấy lâu vẫn bị giới chuyên môn, giới truyền thông chê là bão hòa, tẻ nhạt, "vàng thau lẫn lộn". Những ngày này, đời sống âm nhạc bỗng "dậy sóng" với cuộc khẩu chiến giữa diva Thanh Lam và hai ngôi sao giải trí hàng đầu là Đàm Vĩnh Hưng và Hồ Ngọc Hà.
Cuộc "nội chiến" được ví là cuộc đối đầu giữa hai lĩnh vực âm nhạc: học thuật và giải trí. Mỗi lời phát ngôn đều đanh thép. Nhiều người tỏ ý nghi ngại về văn hóa đón nhận khen - chê của các sao trong showbiz Việt.
Chỉ có thẳng mới 'ngay' được
- Với chị, để chê hoặc góp ý cho ai đó nó có khó khăn lắm không?
- Có hai kiểu khen chê là trong giới và ngoài giới. Với những người không hiểu gì mà nói thì có nên nghĩ hay không? Còn với người trong giới, đầu tiên phải xem đối tượng chê mình là ai? Nếu họ chỉ ra được điểm yếu, chưa chuẩn của mình thì đó không phải là chê mà là sự góp ý thì hãy nên cảm ơn họ. Vì họ là những người đã trải qua, từng vấp ngã và họ chỉ ra cho mình thì đó là kinh nghiệm quý báu. Chỉ có những người ghét nhau mới chê nhau.
- Đồng ý là như thế, nhưng với những lời góp ý quá thẳng, quá khó nghe, cho dù nó có là chân lý thì cũng rất khó... lọt lỗ tai?
- Có hai kiểu thẳng, một là đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo; hai là, nói một cách phũ phàng và họ sẵn sàng va chạm với tất cả mọi đối tượng. Thẳng mà cái tôi của mình lớn quá thành ra không hay. Theo tôi thẳng thắn vẫn rất quan trọng.
- Chị có nghĩ để nhận ra được điều đó, người nghe cũng phải có kinh nghiệm sống, bản lĩnh vững vàng?
- Với những lời nói thẳng, nghe thấy phũ phàng nhưng thực ra như thế là tốt nhất. Mỗi người cần phải tỉnh táo để tiếp nhận thông tin đó ra sao vì ai cũng có lòng tự ái rất lớn! Chỉ có người đi trước mới đọc được người đi sau còn người đi sau, họ chỉ hướng về phía trước chứ ít khi nhìn lại phía sau mình lắm.
- Còn chị thì sao, chị thích lời nói thẳng không?
- Tôi không thích những lời nói lòng vòng. Người ta nói "mật ngọt chết ruồi", tôi chỉ muốn nói rằng, nếu người góp ý cho mình là những đàn anh đàn chị, những người đi trước, họ chỉ ra được điểm thiếu sót, điểm yếu của mình, đó chính là người ta đã tặng cho mình kinh nghiệm sống mà có khi mình tìm mãi mà chưa thấy. Với tôi, được cho một kinh nghiệm sống nghĩa là đã được cho một con đường.
Tôi khoái cách "chuẩn Lam"
- Qua những tranh cãi vừa rồi, bây giờ nếu cần phải góp ý cho ai đó, bản thân chị có e ngại không?
- Thời buổi bây giờ, đa phần người góp ý cũng sợ và ngại lắm. Những lời góp ý đó nếu nói ngoài không sao, nhưng khi nó đã lên báo thì luôn luôn có một đội ngũ sẵn sàng "ném đá". Cho nên lâu lắm rồi tôi không thấy những lời nói thẳng trong nghệ thuật. Ở đời cần lắm cái thẳng. Thanh Lam đáng là người được góp ý, như Thu Minh nói một câu rất hay là "Phải cám ơn Thanh Lam".
- Như vậy có thể thấy, bản thân chị thích những lời góp ý của Thanh Lam?
- Thanh Lam là người thẳng đến độ thẳng tuột, ai cũng biết điều này. Và người nào được góp ý sẽ bị sốc vì chị luôn đi thẳng vào vấn đề. Với người như tôi rất thích và nếu được chị góp ý, tôi dễ dàng nhận ra thành ý trong lời nói của chị. Nói thật, nếu được khen quá, tôi cũng không thích. Có những hôm mệt, tôi hát không được tốt lắm nhưng khán giả họ vẫn khen tôi hát hay. Có lẽ khi họ yêu mến mình quá thì hay dở gì họ cũng yêu hết. Bản thân tôi biết mình dở như thế nào.
- Nhưng người Việt vẫn thường nhắc nhau rằng: "Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau"?
- Ai chẳng thích ngọt ngào, nhưng trong cái thẳng nó có sự chân thành. Tôi nghĩ vấn đề ở đây là do cách nói của người Bắc và kiểu nghe của người Nam nên mới xảy ra xung đột. Tôi không muốn nói ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng nó có cả vấn đề tình cảm. Nếu là một người xa lạ, ta có thể trả lời thẳng thắn ngay là đó là những lời lẽ có tính đạp đổ nhau. Còn nếu là mối quan hệ thân thiết, không hận thù, cách giải thích phải khác đi.
Tôi thấy ít người dám thẳng như Thanh Lam lắm, đa phần là những người "dĩ hòa vi quý" nên hãy trân trọng cái thẳng đó. Sự thẳng thắn của Thanh Lam xứng đáng được tôn vinh là "chuẩn Lam". Mặc dù cái "chuẩn" đó đã gây ra rất nhiều sóng gió. Trong sự hỗn loạn bây giờ, nghệ sĩ rất cần những tiếng nói để nhìn thẳng vào sự thật, bởi cuộc sống cần phải có sự tranh luận, tranh luận mới đưa ra được quan điểm. Khen nhau sẽ khiến cuộc sống trở lên một chiều. Đừng có ngại chê bai, tranh luận.
- Chị có ý định sẽ làm một "chuẩn Thanh" không?
- Tôi bị "ném đá" nhiều nên thấy bình thường. Đến vấn đề mại dâm không liên quan gì đến mình, tôi còn góp ý. Một bài báo viết ra cùng lắm chỉ có hơn 100 bình luận, còn những người im lặng mới ghê, họ là điều đáng để mình quan tâm. Họ có thể không nói gì nhưng họ thể hiện bằng cảm xúc kiểu như "Anh có thể nói, có thể phản ứng, nhưng trong lòng tôi, với phông văn hóa đó, anh đã thua".
Học bình tĩnh hơn khi không được khen
- Nhiều nghệ sĩ từng bị chê trên mặt báo, nhưng cách phản ứng của mỗi người cũng khác nhau, người phản hồi nhẹ nhàng, người khác lại dữ dội. Chị có nghĩ sự khác nhau đó có mối liên hệ đến văn hóa sống của họ?
- Tôi nghĩ nó là do quan điểm sống khác nhau. Điều cần phải phân biệt xem ai là người góp ý. Nếu đó là người có mối quan hệ thân thiết với nhau, không bao giờ người ta ác ý, trù dập mình. Hoặc lâu lắm rồi người ta không được nghe những lời nói thẳng như thế, họ mới cho nó là ghê gớm. Cái "văn hóa ném đá" trên các tờ báo điện tử hiện nay khiến người ta ngại đụng chạm, thậm chí khiến người ta hèn đi để không phải nói ra chính kiến mà họ muốn nói. Và họ chỉ còn khen nhau là nhiều.
- Có một thời, chị cũng từng "nhảy dựng" lên với một bài báo chê mình, đến nỗi phải đưa ra tòa. Nếu bây giờ gặp lại tình huống tương tự, phản ứng của chị có khác với hồi đó?
- Như tôi đã nói, còn tùy từng đối tượng là người trong nghề hay ngoại đạo. Những lời của họ có thể là vì họ quá quan tâm về mình, hai là họ không hiểu biết gì hết. Thiếu hiểu biết mà nói thì thành phá hoại. Và tôi vẫn xử lý với những lời nói kiểu "phá hoại" như thế.
- Ý tôi nói ở đây là cùng với thời gian, sự trưởng thành, sự phản ứng của con người có khác đi...
- Khác chứ! Không ai trách người trẻ cả. Sự phản ứng sẽ là cách để họ rèn luyện cá tính và bản lĩnh. Còn ở tuổi này, tôi nghiệm ra rằng càng chiêm nghiệm về cuộc đời, người ta càng nhận ra cuộc sống này chỉ là cõi tạm. Vì vậy, tôi bình tĩnh hơn trước những lời khen chê, yêu thương hay ghét bỏ.
Theo Giadinhnet