Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Phía sau quyết định từ chức của HLV Lê Thụy Hải

Cả CLB Bình Dương và HLV người Hà Đông đều nhận thấy đã đến lúc phải chia tay. Điều họ cần chỉ là một cái cớ và trận thua Shandong Luneng giúp hai phía thỏa nguyện.

HLV Lê Thụy Hải chia tay B.Bình Dương

Sau trận thua 1-3 trước Shandong Luneng tại AFC Champions League tối 22/4, ông Lê Thụy Hải đã rời vị trí giám đốc kỹ thuật của B.Bình Dương.

HLV họ Lê không phải là một người làm chuyên môn đơn thuần, cũng chẳng phải người hoạch định tương lai của Bình Dương như chức danh giám đốc kỹ thuật mà ông được phong hàm. Ông Hải – nếu nói theo cách của người làm điện ảnh – thì một lúc ông đóng rất nhiều vai và vai nào cũng để lại dấu ấn.

Ông Hải có rất nhiều anti-fan vì cách nói thẳng, không né tránh về nhiều nhân vật được số đông yêu mến.

Ông Hải tự nhận mình là “ngôi sao duy nhất” ở đất Thủ, suy cho cùng, cũng chẳng sai. “Ngôi sao” Lê Thụy Hải có thể gây sốc và nhận về không ít gạch đá của anti-fan. Nhưng phải thừa nhận, chẳng phải ông Hải nói cái gì cũng sai.

Như chuyện ông nói về HAGL, với đa phần là các cầu thủ của Học viện HAGL Arsenal JMG, chưa đủ sức đá V.League khi ngày khai mạc còn chưa diễn ra. Cách nói ấy, thời điểm ấy, rất ít người chấp nhận nổi. Vì dù gì, HAGL cũng đang là thỏi nam châm, là hy vọng duy nhất của giải đấu quốc nội.

Đội bóng trẻ ấy mà không dự giải, thì ai sẽ tạo ra cú hích cho V.League? Và nữa, khán giả có háo hức đến sân sau thời gian dài quay lưng với bóng đá nội?

Cái nghiệt là ông Hải nói điều này một lần, nhưng lại bị đay đi nghiến lại nhiều lần, mỗi lần một vẻ khác nhau nên… bị ghét. Về sau, ông Hải bị… ghét tiếp vì HAGL đá đúng như ông nói!

Cái khổ của ông Hải là nói quá thẳng, nói theo kiểu sướng mồm. Điểm yếu ấy, gặp thêm một vài “cơn gió lạ”, thành ra ông Hải bị coi như… kẻ chuyên soi mói, ghen ăn tức ở trong mắt người hâm mộ.

Những người từng tiếp xúc với ông Hải mà chịu lắng nghe và chấp nhận cái tôi của HLV sắp bước sang tuổi 70 thì sẽ biết, ông Hải là người rất khác, khác hẳn với những gì nhiều người đang hình dung.

Ông Hải có phải là người tốt không thì chưa dám nói, vì "chuẩn tốt” của mỗi người rất khác nhau. Và cái tốt còn phụ thuộc vào tâm trạng, thời điểm và đối tượng nghe ông nói là ai?

Một học trò cũ của ông Hải, hiện giờ cũng làm HLV thổ lộ, ông Hải là người bộc trực, hay nói lời ruột gan nhưng dám chịu trách nhiệm. Còn số đông bạn bè, đồng nghiệp, học trò từng làm việc – dù thích hay không thích – đều thừa nhận: ông Hải là người tử tế.

Cũng bởi cách nói chẳng giữ mình và ít khi phòng thủ ấy nên ông Hải đôi khi ác khẩu và chua ngoa. Nhưng xét kỹ, ông Hải không ác tâm.


Nhiều người bảo, cách thể hiện suy nghĩ của ông Hải rất đơn giản: Cái này là A, cái kia là B và trách nhiệm của ông là phải nói ra, còn chuyện nghĩ thế nào, suy luận ra sao thuộc về… người nghe.

Ông Hải nói HAGL chưa đủ khả năng đá V.League với hàm ý “chưa thể đáp ứng được kỳ vọng của người hâm mộ”, chứ không phải chưa đủ khả năng tham dự. Vì ông hiểu (và ai cũng hiểu), cứ đội bóng nào có suất đá thì tham gia với thành phần nào cũng được, miễn là họ tự chịu trách nhiệm với thành tích của mình.

Ông Hải cũng còn tạo ra sóng gió khi “cất” Công Vinh lên ghế dự bị. Nhiều CĐV cho rằng, tiền đạo đang có hơn 100 bàn ở V.League, dẫn đầu danh sách phá lưới ở AFF Cup trong màu áo ĐT Việt Nam phải được ra sân và ông Hải nên dẹp bỏ tư thù cá nhân.

Điều này đúng không? Chưa ai dám trả lời. Vì nếu đem điều ấy hỏi ông Hải, ông sẽ bàn về chuyên môn. Nếu hỏi Công Vinh, tiền đạo xứ Nghệ sẽ nói về nỗ lực và sự cam chịu. Cả hai đều… vì cái chung!

Nhưng có một dẫn chứng thuyết phục: Tăng Tuấn, Anh Đức, Trịnh Quang Vinh, Mai Tiến Thành, Trọng Hoàng, Abbass – những cầu thủ tấn công được ông Hải dùng nhiều hơn Công Vinh đều nổ súng và thi đấu thành công.

Điều này có nghĩa, ông Hải để chân sút xứ Nghệ trên băng ghế dự bị là chưa sai. Hơn nữa, vị trí của Bình Dương trên bảng xếp hạng hiện là đứng đầu. Cái này ông Hải cũng có công!

Chuyện ông Hải từ chức cũng không có gì mới mẻ. Suốt từ đầu giải, năm lần bảy lượt Bình Dương và ông Hải manh nha chia tay. Sự níu kéo, mà thực chất là giảng hòa để chịu đựng nhau, được hiểu là vì thành tích, vì con tàu vẫn đang ở “đỉnh”.

Trong quá khứ, Bình Dương đã từng là đội bóng của "anh hùng tụ nghĩa", là tập hợp của những ngôi sao đương thời, là "Chelsea Việt Nam" nhưng ra sân vẫn “thua lên thua xuống”. HLV Đặng Trần Chỉnh, Lư Đình Tuấn hay Nguyễn Minh Dũng là những người ngồi ghế nóng ở thời điểm như thế.

Khi giọt nước vẫn còn nằm được ở miệng cốc, sóng gió chỉ âm ỉ phía dưới, ông Hải sẽ còn phải làm việc tiếp. Lý do tuổi cao, sức yếu, ốm đau tạm… cứ uống thuốc đã.

Nhưng sau trận thua trước Shandong Luneng (1-3), cả hai phía đã có đủ cái cớ để chia tay. Ông Hải hiểu áp lực đến đấy là phải dừng. Lãnh đạo đội bóng cũng biết, chuyện gì đến, tất phải đến. Cả hai sẽ bắt đầu cuộc sống mới mà chẳng có nhau. Cuộc tái hôn lần nữa xem chừng khó xảy ra!

Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, ông Hải nghỉ giờ này chắc được nhiều người ủng hộ. Vì ngoài gánh nặng tuổi tác, ông Hải cũng chẳng thể làm “người lữ hành cô độc” mãi được.

Bảo Thắng

Bạn có thể quan tâm