“Hãy tận hưởng mọi trận đấu, thu xếp sẵn đi, sau đó dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà. Dù sao thì nhiều người trong chúng ta vừa mới tổ chức đám cưới”, HLV Otto Rehhagel truyền đạt tới các học trò (tuyển Hy Lạp - PV) trước khi Euro 2004 diễn ra.
Đó là câu chuyện siêu thực đối với các cầu thủ Hy Lạp thời điểm đó. Họ tới Euro mà không hề hy vọng bất kỳ điều gì. 17 năm trôi qua, mọi thứ tường chừng như vẫn còn là một giấc mơ.
Hy Lạp, nhà vô địch châu Âu
Chỉ có 4 quốc gia đăng quang chức vô địch Euro trong thế kỷ 21 này. Đó là Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và Hy Lạp.
Thật đáng kinh ngạc, các chiến binh Hy Lạp vượt qua cả 3 quốc gia hùng mạnh đó. Trên đất Bồ Đào Nha, một trong những chiến thắng bị đánh giá là kém vinh quang nhất mọi thời đại của môn thể thao vua đã xuất hiện.
Hy Lạp khiến tất cả ngỡ ngàng. Ảnh: Getty Images. |
Họ chưa bao giờ ghi được bàn thắng nào tại một giải đấu lớn, chứ chưa nói đến việc kiếm được một điểm hay một chiến thắng. Một huấn luyện viên ngoại quốc thậm chí chưa bao giờ chiến thắng trong một giải đấu khi huấn luyện một quốc gia khác.
Họ rơi vào bảng đấu có sự góp mặt của Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha và Nga? Một phép màu.
Đánh bại đội tuyển Pháp với Zinedine Zidane, Thierry Henry và một thế hệ vàng tài năng? Điều không tưởng.
Quật ngã một CH Czech do Pavel Nedved truyền cảm hứng cho chuỗi 3 năm bất bại ở đẳng cấp cao nhất? Một điều kỳ diệu khác.
Và mấy ai dám “đặt cược” Hy Lạp chiến thắng ở Lisbon?
Nhưng câu chuyện cổ tích đã thực sự xảy ra.
Với việc Liên đoàn Bóng đá Hy Lạp đang tuyệt vọng xoay chuyển vận mệnh, họ đánh bạc bằng cách nhìn ra nước ngoài, tìm đến tính kỷ luật của người Đức và quyết tâm cứu lấy đội bóng còn non nớt của họ.
Họ chú ý tới Rehhagel. Tại Bundesliga, ông là người có số trận thắng nhiều nhất (387), hòa nhiều nhất (205) và thất bại cũng nhiều nhất (228) trong lịch sử giải VĐQG Đức (theo Optus).
Với người đàn ông này, Hy Lạp cực kỳ thực dụng và kiên định với lối đá phòng ngự. Rehhagel biến chuyện không thể thành hiện thực, khi tất cả đều cho rằng, họ không có cơ hội nào cả.
Vào thời điểm chuyển giao đó, người Hy Lạp cảm thấy xấu hổ trước đội tuyển quốc gia của họ, và bản thân các cầu thủ coi việc lên tuyển chỉ là một việc vặt. Đơn giản là không quan trọng.
Thuê một HLV nước ngoài không sống ở Hy Lạp, không thể nói tiếng bản địa và không hiểu tâm lý của họ, hầu như không mang lại cảm giác hy vọng. Tình hình trở nên tồi tệ hơn khi Rehhagel bắt đầu nhiệm kỳ bằng thất bại 1-5 trước Phần Lan.
Nhưng Rehhagel không hề cứng nhắc. “Nhập gia tùy tục”, tư duy cởi mở dần giúp ông lấy được lòng tin từ nội bộ.
Rehhagel khi lên dẫn dắt Hy Lạp từng khẳng định: “Người ta quen cho rằng chỉ có bóng đá cấp CLB mới là nhất. Tôi cố gắng thuyết phục các cầu thủ rằng họ sẽ được lợi rất nhiều nếu đội tuyển quốc gia trở lại vị trí trung tâm”.
Thán phục Hy Lạp
Cả đất nước từ chỗ không có chút hy vọng, bắt đầu đứng về phía Rehhagel sau 2 trận đấu đầu tiên ở vòng bảng. Hy Lạp giành được 4 điểm trước 2 thế lực hùng mạnh, Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha.
Rehhagel là kiến trúc sư cho thành công của Hy Lạp. Ảnh: Getty Images. |
Pha lập công tuyệt vời của Giorgos Karagounis đã khiến đội chủ nhà choáng váng và đưa Hy Lạp tới chiến thắng 2-1. Và sau đó, Angelos Charisteas, người hùng ghi bàn trong các trận tứ kết và chung kết, mang về một điểm quý giá trước Tây Ban Nha.
Chiến thắng 1-0 của Bồ Đào Nha trước Tây Ban Nha ở trận đấu cuối cùng vòng bảng đồng nghĩa, Hy Lạp giành quyền vào vòng đấu loại trực tiếp, mặc dù họ thua Nga 1-2.
1-0 cho Hy Lạp. 1-0 cho Hy Lạp. 1-0 cho Hy Lạp. Điệp khúc quen thuộc vang lên xuyên suốt VCK Euro 2004. Tuy không đẹp, nhưng rất vinh quang.
Christopher Andre Marks, đạo diễn thực hiện bộ phim "King Otto", chia sẻ với Optus: “Mọi người luôn trông đợi điều gì đó từ kẻ yếu hơn và những câu chuyện kiểu này luôn nhắc nhở chúng ta rằng, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, phép màu có thể xảy ra trong thể thao”.
Trong thời đại mà các thế lực lớn nhất muốn thao túng hoàn toàn làng túc cầu, dự án Super League là một ví dụ, thì đội tuyển Hy Lạp và chuyện cổ tích năm 2004 thực sự là điều cần thiết. Vẻ đẹp bóng đá là như thế.
Điều đó không thể xảy ra, nếu họ không cho phép các đội bóng yếu hơn có cơ hội tạo nên điều phi thường
Marks cười và nói thêm: “Hôn lễ trong văn hóa Hy Lạp rất trang trọng. Nhưng khi Hy Lạp ghi bàn thắng vào lưới CH Czech ở hiệp phụ, buổi lễ lập tức dừng lại”.
Thế trận phòng ngự khoa học của Hy Lạp thực sự trở nên khó chịu với bất kỳ đội bóng nào. Pháp, CH Czech thời điểm đó sở hữu đội hình đồng đều và nhiều ngôi sao nhưng không thể khuất phục được một Hy Lạp chắc chắn như khối bê tông.
Hạ gục chủ nhà Bồ Đào Nha ở vòng bảng, Hy Lạp vẫn bị đánh giá ở “cửa dưới” khi 2 đội gặp lại nhau ở chung kết. Và rồi kịch bản quen thuộc lặp lại, Hy Lạp ghi bàn thắng duy nhất với cú đánh đầu thành bàn của Charisteas.
Tới giờ, đó vẫn là một trong những thất bại đau đớn nhất lịch sử bóng đá Bồ Đào Nha.
17 năm trôi qua, nhiều đội bóng nhỏ vẫn tạo nên bất ngờ năm này qua năm khác, nhưng để tạo nên kỳ tích điên rồ như Hy Lạp tại Euro 2004 có lẽ là chuyện chỉ có trong cổ tích.