Cứ tưởng những năm tháng đen tối của cuộc đời khiến tâm hồn người thiếu nữ đã chết, nhưng tình yêu chân thành đã giúp cô gái hồi sinh, biết yêu và quý trọng mạng sống được tạo hóa ban tặng. Chỉ tiếc rằng món quà cuộc sống ban tặng đến với cô quá muộn màng.
Anh trai lừa bán em gái
Đ ồng chí Lò Văn Quán công tác tại Sở Văn hóa tỉnh Sơn La kể câu chuyện tình cảm động có thật về một cô gái nhiễm HIV giai đoạn cuối và anh chàng xe ôm lành lặn. Không màu mè, phô trương nhưng chuyện tình cảm động của hai con người đang giúp cuộc sống viết nên câu chuyện đẹp về tình yêu đôi lứa. Mối tình đẹp của cô thôn nữ Lò Thị Thu Hương (xã Còn Nòi, huyện Mai Sơn, Sơn La), anh Lò Văn Quán. Suốt đoạn đường đi, anh Quán luôn căn dặn chúng tôi đừng quá “đào sâu khoét vách” quá khứ bi thương của Hương. Bởi cuộc đời cô là những chuỗi ngày bất hạnh, đau đớn, chỉ cần nhắc đến cũng khiến người ta phải thương hại, không ghét bỏ được.
Anh Quán cho biết con đường nhờ anh người yêu của Hương hàng tuần lặn lội từ Hà Nội về thăm dọn dẹp sạch sẽ. “Anh ta nói rằng làm thế là để người khác nhìn vào không nghĩ đó là căn nhà hoang”, anh Quán cho biết. Câu chuyện tình cảm động của anh chàng xe ôm lành lặn và cô gái bệnh tật vùng núi khiến người dân ở đây cảm động lắm. Bởi họ cho rằng, trong một xã hội bộn bề toan tính, mối tình này vượt lên cả những quan niệm hà khắc, những cái nhìn lệch lạc của người đời, nó không chỉ đẹp mà còn mang đậm tình người.
Được anh Quán giới thiệu, Hương đồng ý ngồi tiếp chuyện chúng tôi, mặc dù đang mang mầm bệnh trong người, nhưng dáng vẻ của Hương vẫn căng tràn sức sống. Cô vui vẻ trò chuyện, chủ động làm quen với chúng tôi, có lẽ chính sự vui vẻ, lạc quan của Hương giúp câu chuyện của chúng tôi được cởi mở hơn. Nhìn Hương thật khó hình dung khi nghĩ rằng, cô đang mang trong mình căn bệnh AIDS thế kỉ.
Ảnh minh họa. |
Lò Thị Thu Hương sinh năm 1986, là con út trong gia đình có hai anh em, bố mẹ mất sớm nên Hương ở với người anh trai. Tuy nhiên, do không hợp tính với người chị dâu nên cuộc sống trở nên bức bối, ngột ngạt. Sau nhiều lần bị anh chị đánh đập tàn nhẫn, Hương đã nhiều lần bỏ nhà ra đi nhưng được anh em, họ hàng tìm về và tiếp tục phải chịu đựng những trận đòn oan vô cớ của người anh ruột thịt.
Mặc dù cuộc sống khó khăn, thiếu thốn, nhưng bù lại, Hương được trời phú cho vẻ đẹp khiến nhiều người phải ghen tị. Khuôn mặt khả ái, nước da trắng hồng giúp Hương trở thành đóa hoa rừng đẹp nhất bản làng Tây Bắc. Vì vậy, vừa bước sang tuổi cập kê Hương đã được nhiều chàng trai bản để ý đem lòng yêu thương, không ít gia đình mang lễ vật đến nhà hỏi cưới để có được bông hoa rừng đẹp nhất bản. Tuy nhiên, gia đình người anh trai không đồng ý, bởi lẽ trước đó anh ta đã hứa “bán” em gái mình cho một vị đại gia giàu có dưới Hà Nội.
Đúng như thỏa thuận từ trước đó, khi Hương đủ 18 tuổi, người anh trai đưa cô xuống Hà Nội bàn giao cho vị “đại gia” đã đặt cọc tiền “mua” em gái. Ban đầu tưởng anh trai xin cho công việc tử tế đi làm, Hương mừng lắm, cô đâu ngờ được, cũng từ đây cuộc sống đầy tủi nhục ở chốn thị thành đã vùi dập cuộc đời của đóa hoa rừng Tây Bắc.
Sau khi biết mình bị anh trai lừa bán cho vị “đại gia”, Hương không quá bất ngờ, bởi cô biết người anh trai có chung dòng máu nhưng chưa bao giờ yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho em gái. Trong kí ức tuổi thơ của Hương, ngoài những trận bạo hành thừa sống thiếu chết, cô chưa có được một ngày bình yên. Chấp nhận làm bồ nhí cho đại gia, Hương được hưởng một cuộc sống thừa thãi vật chất, mà trước đây chỉ trong mơ cô mới dám nghĩ đến. Để tránh tai mắt của người vợ chính thức, vị đại gia thuê một căn nhà nhỏ ở khu vực Hà Đông cho Hương ở. Hằng ngày ngoài việc đi chợ, mua sắm thời gian còn lại cô quanh quẩn giới hạn trong bốn bức tường nhà. Tuy cuộc sống như một sự giam cầm tẻ nhạt, nhưng bù lại cô được ăn ngon, mặc đẹp, được người tình chiều chuộng như bà hoàng. Ngoài số tiền trợ cấp hàng tháng 10 triệu đồng, Hương còn được người tình “bo” thêm sau những lần vui vẻ. Vì vậy, suốt bốn năm chung sống như vợ chồng với người tình, Hương cho rằng đó là những ngày tháng bình yên, hạnh phúc nhất của đời người.
Vết trượt sau nỗi đau đầu đời
Cứ tưởng cuộc sống sẽ lặng lẽ trôi đi khi Hương chấp nhận số phận sống kiếp tình nhân ẩn dật. Nào ngờ, biến cố cuộc đời bất ngờ ập đến khiến cô gái trẻ không kịp trở tay. Công việc làm ăn của người tình thua lỗ nặng, nợ nần chồng chất, bọn chủ nợ tìm ra chỗ ở của Hương và người tình nên đến gây sự. Cũng vì thế, vợ người tình biết được sự tồn tại của Hương, trong cơn tức giận thị đã cho người đánh ghen một trận kinh hoàng. Ép Hương phải ra đi, để lại toàn bộ tài sản cô tích cóp sau những năm tháng làm vợ “hờ” người tình. Không nhà cửa, người thân, Hương cũng không nghĩ đến ngày trở về quê, bởi cô biết nếu trở về người anh trai toan tính, không có tình thương sẽ tìm cách bán cô để kiếm tiền.
Sau nhiều ngày lang thang, đói rách, Hương gặp được một người phụ nữ tốt bụng giúp cô tìm việc làm. Cô được một chủ quán phở ở phố Định Công thượng, Hoàng Mai, Hà Nội nhận làm chân phục vụ, công việc tuy vất vả, mệt nhọc, nhưng bù lại Hương thấy cuộc đời thật ý nghĩa. Thế nhưng, do việc buôn bán không có lãi, bốn tháng sau quán phở phải đóng cửa trả lại mặt bằng thuê, không còn việc làm, Hương lang thang nhiều nơi xin việc, nhưng chẳng nơi nào nhận. Trong lúc túng quẫn, Hương thấy tấm biển treo tuyển nhân viên của một quán mát xa, tẩm quất, không kịp suy nghĩ, cô gái trẻ hăm hở bước vào xin việc, mà không biết rằng bước chân lầm lạc đã vùi dập cả cuộc đời cô.
Sau khi được nhận vào làm việc, Hương mới biết được thực chất đây là một hình thức kinh doanh mại dâm trá hình. Ban ngày quán đóng cửa, tiếp viên được nghỉ ngơi lấy sức, đợi khi đêm xuống, sẽ đi khách theo sắp xếp của chủ chứa. Thời gian đầu, biết mình sa chân vào động quỷ, Hương tìm cách bỏ trốn, nhưng bị chủ uy hiếp nếu bắt được sẽ cho những trận đòn thừa sống thiếu chết. Sợ hãi, và cảm thấy cuộc đời đã bước đến ngõ cụt, Hương nhắm mắt đưa chân. Nhờ vào vẻ đẹp ngoại hình, Hương được chủ chứa xếp vào hạng “loại A”, không phải ngồi ngoài đường vẫy khách như hạng tiếp viên hạng xoàng, Hương được bố trí tiếp khách tại các khách sạn hạng sang. Số tiền tiếp khách được chủ chứa ăn chia theo hình thức Hương hưởng ba phần, chủ chứa hưởng bảy phần, nhưng cô không được nhận ngay số tiền đó mà cộng dồn cuối tháng, trừ chi phí ăn ở, vi phạm nội quy, số còn lại sẽ được trả như lương hàng tháng. Làm việc không có ngày nghỉ, tần suất tiếp khách dày đặc theo sự điều động của chủ chứa, khiến sức khỏe của Hương ngày càng yếu, thay vì trước đây mỗi tối tiếp được bốn, năm khách, Hương chỉ còn hoạt động cầm hơi. Chính sự xuống phong độ của Hương mà chỉ sau hai năm, từ gái hạng A, Hương bị đẩy xuống gái hạng D, phải ra đứng đường vẫy khách dưới sự bảo kê của chủ chứa và đám ma cô tay sai.
Là gái bán dâm đứng đường, không có quyền chọn lựa khách, Hương chấp nhận tiếp khách đủ mọi thành phần, lứa tuổi và có thể tìm bãi đáp bất cứ ở đâu. Để thuận tiện cho việc đi khách, Hương thuê một tay xe ôm phụ trách việc đi lại mỗi khi có mối khách gọi hàng. May mắn, anh xe ôm là người cùng quê Sơn La nên dù biết Hương là hạng gái bán hoa thấp kém, anh vẫn nhận lời giúp cô nhiệt tình. Sau nhiều tháng cộng tác làm ăn với nhau, hiểu rõ hoàn cảnh đáng thương của Hương, anh xe ôm tên Lâm đồng cảm, nảy sinh tình cảm với cô gái đồng hương. Nhiều lần Lâm khuyên Hương bỏ nghề về quê sinh sống, nhưng Hương chưa đồng ý, cô muốn kiếm thêm tiền làm vốn liếng, để sau này tính chuyện làm ăn. Mặc dù Hương vẫn làm gái, thân thể qua tay hàng trăm người đàn ông, nhưng Lâm không hề tỏ ra khinh bỉ người yêu, anh vẫn chở Hương đi khách, vẫn kiên nhẫn chờ đợi ngày Hương quay đầu trở về cùng anh xây dựng hạnh phúc.
Thế nhưng, cuộc đời nghiệt ngã đã vùi dập hạnh phúc vừa nhen nhóm đã sớm lụi tàn của cô gái bản bất hạnh. Do tiếp khách bừa bãi, thiếu sự hiểu biết, Hương đã dính bệnh, cô bị nhiễm HIV giai đoạn đầu mà không hề biết. Khi phát bệnh, Hương được người yêu đưa đến bệnh viện kiểm tra, cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Hương và Lâm cảm thấy đất trời chao đảo. Biết người yêu đã dính “án tử”, Lâm nghĩ mình cũng cũng không thoát, vì hai người đã dọn về sống chung một thời gian, thế nhưng may mắn, khi kiểm tra, Lâm âm tính với HIV. Đau khổ, chán chường, Hương đã nhiều lần định tự tử kết thúc cuộc đời, nhưng lần nào cũng được Lâm kịp thời can ngăn, nên chưa xảy ra những điều đáng tiếc. Để Hương không có những suy nghĩ tiêu cực, Lâm đưa cô về quê sinh sống, hoàn cảnh Lâm cũng rất đáng thương, bố mẹ mất sớm, anh em họ hàng không nhận cho rằng anh là điềm gở hại chết người thân, vì vậy mà khi 19 tuổi, Lâm đã bỏ nhà xuống Hà Nội làm thuê. Khi đưa Hương về quê, người thân họ hàng ra sức phản đối, nhưng vẫn không làm ý chí của anh lung lay, anh quyết tâm gắn bó cuộc đời mình với người con gái bất hạnh, cùng cô đi hết đoạn đường đời ngắn ngủi.
Nhờ tình yêu cao cả của Lâm và sự bao dung của xóm bản, Hương thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn, cô không còn nghĩ đến bệnh tật, hay oán trách số phận quá nghiệt ngã. Hằng ngày, ngoài thời gian lao động nhẹ, Hương đọc sách để tìm phương pháp hạn chế sự phát triển của căn bệnh HIV. Nhắc đến Lâm, khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái trẻ thoáng ửng hồng, cô kể về người yêu với niềm cảm phục và biết ơn vô hạn. Do điều kiện kinh tế khó khăn nên Lâm vẫn ở lại Hà Nội hành nghề xe ôm và bốc vác ở chợ đầu mối Long Biên để lấy tiền mua thuốc cho hương. Hàng tháng, Lâm vẫn tranh thủ về Sơn La thăm người yêu, động viên Hương cố gắng, không được từ bỏ cuộc sống. Mặc dù hạnh phúc đến với Hương quá muộn màng, nhưng cô gái trẻ vui vẻ cho rằng đó là món quà quý của cuộc đời ban tặng mà không phải ai cũng có được.