Ông Chau Sóc Kim, người dân tộc Khmer, quê ở ấp An Thuận, xã Châu Lăng, huyện Tri Tôn, An Giang là người đầu tiên nuôi rắn theo mô hình bán hoang dã, mang lại hiệu quả đáng khích lệ.
Theo lời ông, hai vợ chồng trước đây chuyên sống bằng nghề ruộng rẫy nhưng gia đình lúc nào cũng thiếu trước hụt sau. Đã vậy, ông lại không may bị tai biến phải nằm viện suốt 1 năm trời nên khó khăn càng chồng chất. Sau khi khỏi bệnh, ông định tìm một việc gì nhẹ nhàng phù hợp với sức khỏe, nhưng tìm mãi vẫn không được.
Một hôm, nghe bạn bè kể về việc nuôi rắn làm giàu nên ông đã bỏ ra nhiều thời gian tìm đến các chủ hộ nuôi rắn hổ hèo để tham quan và học hỏi về kỹ thuật chăm sóc. Sau khi tìm hiểu kỹ về chuồng trại, con giống, nguồn thức ăn, cách cho rắn sinh sản, ông quyết định chọn nghề nuôi rắn để mưu sinh, vì nghề này phù hợp với sức khỏe và hoàn cảnh của gia đình ông.
Ông Chau Sóc Kim và con rắn hổ hèo nuôi tại vườn. Ảnh: Ngọc Trinh. |
Ngay từ ngày đầu khởi nghiệp ông đã có những ý tưởng táo bạo là nuôi rắn tự nhiên ngoài vườn chứ không nuôi lồng, chuồng như những nơi mà ông đã tham quan. Theo ông, rắn là loài động vật hoang dã, nếu nuôi chuồng sẽ chậm lớn, tốn nhiều thức ăn và chất lượng thịt chắc chắn không bằng nuôi tự nhiên.
Từ ý tưởng đó, vợ chồng ông đã vét hết số tiền dành dụm, cộng thêm với tiền vay mượn được khoảng 100 triệu đồng để đầu tư. Ông thiết kế một hàng rào kiên cố bằng gạch, quanh khu vườn nhà với diện tích trên 1.000 m2. Sau đó, ông Chau Sóc Kim lại lặn lội tìm mua 40 kg rắn giống gồm 4 loại không nọc độc như hổ ngựa, hổ hèo, hổ hành và rắn lãi đem về thả nuôi.
Để tạo môi trường tự nhiên và thân thiện với loài bò sát, ông cho xây hai hàng hộc dài bằng gạch, tạo thành những hang nhân tạo vừa kín đáo vừa yên tĩnh cho rắn tự do ra vào đẻ trứng. Ngoài ra, bồn nước, cỏ dại và cây bóng mát cũng được bố trí cho rắn trú ẩn và tự tìm kiếm thức ăn.
Rắn thường quấn trên cây để lột da. Ảnh: Ngọc Trinh. |
Theo khẳng định của ông Kim, nuôi rắn theo mô hình bán hoang dã sẽ ít tốn thức ăn hơn nuôi chuồng. Cứ vài ba ngày ông lại mua vài chục cân ếch nhái với giá rẻ rồi thả vào vườn cho chúng tự sinh tự diệt theo quy luật tự nhiên. Ban đêm, ông lắp đèn để dụ châu chấu, cào cào đến làm mồi cho ếch nhái. Sau đó, chính những loài này lại trở thành thức ăn cho rắn.
Từ cách nuôi đó, số lượng rắn đã tăng dần lên. Theo ước tính, khu vườn của ông hiện có khoảng 2.000 con rắn thương phẩm và rắn giống. Để lấy ngắn nuôi dài, ông tuyển chọn những con lớn bán dần với giá từ 200.000 đến 500.000 đồng/kg tùy theo loại. Giá cao nhất là hổ hèo (còn gọi ráo trâu) sẽ dao động từ 500.000 đến 900.000 đồng/kg. Ngoài ra ông còn bán rắn hổ hèo bố mẹ với giá từ 4 - 5 triệu đồng/cặp và rắn con 300.000 - 500.000 đồng/con.
Chỉ sau hơn một năm phát triển mô hình nuôi thả rắn, ông thu 180 triệu từ đợt rắn đầu tiên. Đến năm 2013, sau khi trừ hết các chi phí, ông còn lời 400 triệu đồng. Năm nay, ngoài thu nhập từ rắn giống, ông còn chăm chút cho đàn rắn thịt để tung ra thị trường vào dịp Tết, hứa hẹn đem lại nguồn doanh thu trên 600 triệu đồng.
Bà Diễm Châu, vợ ông Kim cho biết gần Tết, giá rắn thương phẩm tăng cao, thương lái tìm mua với số lượng lớn nên chị hy vọng thu nhập năm nay sẽ cao hơn năm ngoái. Còn ông Kim phấn khởi chia sẻ đang tích lũy vốn để mở thêm diện tích nuôi với quy mô lớn hơn.
Phòng Bảo vệ rừng và Bào tồn thiên nhiên, (thuộc Chi cục Kiểm lâm An Giang) cho biết, địa phương hiện có khoảng 10 hộ nuôi rắn được Chi cục thường xuyên kiểm tra, quản lý và cấp giấy phép, trong đó có hộ ông Chau Sóc Kim.
Đơn vị này cũng tạo điều kiện cho người nuôi vận chuyển, tiêu thụ ra thị trường trong và ngoài tỉnh một cách dễ dàng, nhằm giúp bà con xóa đói giảm nghèo hiệu quả.