Người viết vừa bước vào cổng nhà bà ngoại Công Vinh, một chàng trai có khuôn mặt ngây ngô cũng lập tức theo chân. Điều lạ là hắn lao thẳng vào nhà, ngồi rất tự nhiên không chút ngại ngùng. Thấy tôi ngạc nhiên, người cậu Công Vinh lên tiếng giải thích: “Bạn thân Công Vinh đấy, nó không khác gì người trong nhà. Hắn có tên là Hồ Văn Lệnh, tội cái là bị câm, điếc bẩm sinh”.
Lệnh bị tật nên gia đình không thể cho hắn đi học, cũng chẳng dám sai hắn làm gì. Và vì có nhiều thời gian rảnh rỗi mà hắn trở thành bạn thân của Công Vinh. “Lúc 8, 9 tuổi thằng Vinh đã mê bóng đá, cứ rảnh ra là hắn lao đi đá bóng. Nhưng bọn trẻ ở cái làng quê nghèo này hết giờ học là phải đi làm giúp đỡ bố mẹ, làm gì có thời gian mà chơi với Vinh nhiều. Thế là thằng Vinh kết thân với thằng Lệnh, hai đứa cùng quả bóng cứ quấn lấy nhau suốt ngày”, cụ Dung – bà ngoại Công Vinh nhớ lại.
Theo lời kể của cụ Dung, cứ gần trưa là thằng điếc sang nhà Công Vinh ngồi chờ bạn mình về để cùng nhau ôm bóng ra cái sân kho của làng thi đấu. Công Vinh là chân sút thượng hạng nhưng chàng điếc lại là một thủ môn rất cừ.
“Người ta bảo điếc không sợ súng mà. Thế nên cũng không có gì lạ khi thằng Lệnh chẳng ngán gì. Hắn bắt gôn khá lắm, cứ lao bổ vào chân đối phương mà ôm bóng. Nếu chỉ có hai thằng thì thằng Vinh chuyên sút, thằng Lệnh chuyên bắt gôn, còn nếu thi đấu trong làng thì hai thằng luôn cùng một đội. Thằng Lệnh tóm được bóng là ném thẳng lên trên cho thằng Vinh. Bọn nó là một cặp ăn ý”.
Hồ Văn Lệnh bên bà ngoại Công Vinh. |
Vinh và Lệnh từng được chọn vào đội của xã đi thi đấu giải của huyện năm 1999. Ở giải đấu đó, lò SLNA đã chấm cả đôi nhưng khi biết Lệnh bị câm và điếc, các thầy đành phải loại hắn, chỉ đưa Công Vinh đi. “Ngày thằng Vinh lên lò Sông Lam, Lệnh không khóc nhưng đứng chôn chân như tượng đá, nhìn hắn mà xót lòng. Mà cả tuần sau, ngày nào hắn cũng sang nhà ngồi chờ thằng Vinh, đến tận tối mịt mẹ hắn sang tìm mới chịu về”.
Đặc biệt, lần đầu tiên thằng điếc bước chân ra khỏi làng Thuận Nghĩa cũng là vì Công Vinh. Trước Tết Nhâm Thìn, không hiểu bằng cách nào mà Lệnh biết Vinh về nhà mẹ ở Quỳnh Mai. Trong một buổi sáng trời mưa rét, hắn về nhà khăng khăng giành lấy chiếc xe đạp của mẹ, đạp gần hai chục cây số lên gặp người bạn thân. Nhìn thấy Vinh, hắn khua chân múa tay loạn xạ. Điều kỳ lạ là Lệnh bị câm, điếc nhưng hắn với Vinh lại rất hiểu nhau, nhìn cử chỉ và ánh mắt l biết muốn nói gì.
Và một điều mà đến nay chưa ai lý giải được là tại sao Lệnh luôn biết những thông tin về Công Vinh. Chiều ngày 03/03, cả nhà Vinh đang ngồi uống nước thì Lệnh lao như tên bắn vào nhà, hắn ú ở chỉ vào chiếc tivi, đòi bật cho bằng được. Hóa ra hắn sang báo cho cả nhà bật tivi xem Vinh đá trận đầu tiên cho SLNA sau khi trở về từ CLB bóng đá Hà Nội.
“Kỳ diệu lắm, hắn không nghe không nói được nhưng lần nào Vinh về hắn cũng biết. Mà hắn còn rất có ý thức bảo vệ nhà tôi. Bọn trẻ con trong làng tuyệt nhiên không dám ăn trộm nhà tôi thứ gì bởi hắn luôn canh, bắt được là hắn nổi khùng lên rất sợ”, bà cụ Dung vừa cười vừa nói.
Công Vinh chưa bao giờ quên người bạn vừa câm vừa điếc của mình. |
Lệnh hết lòng vì Vinh và Vinh cũng chưa bao giờ quên hắn. Là cầu thủ nổi tiếng, có nhiều bạn bè nhưng với Vinh, Lệnh luôn là người bạn thân. Lần nào về quê, Vinh cũng mua đủ thứ cho thằng bạn thân từ thuở mới 8,9 tuổi, nào là quần áo, giày dép, bánh kẹo, thuốc lá. Điều đặc biệt là, lần nào Vinh cho tiền, Lệnh cũng không lấy, ép lắm thì chỉ cầm tới 50.000 là nhiều. Lệnh sướng nhất là lúc ngồi trên xế hộp hoặc chiếc xe máy cùng Vinh vi vu khắp làng thăm bà con. Lúc ấy, mặt hắn rạng rỡ lạ thường.