Cách đây 5 năm, mẹ cũng là người động viên tôi theo đuổi nghề thợ xăm, bất chấp những định kiến và phản đối từ phía gia đình nội, ngoại.
Khoảng thời gian năm tôi 16 tuổi khá tồi tệ. Tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo sau khi trượt kỳ thi vào 10.
Mẹ tôi không giận. Trái lại, mẹ động viên, hỏi xem có nghề nghiệp nào tôi muốn theo đuổi không. Tôi liền chọn nghề xăm - công việc tôi có tiếp xúc và tìm hiểu từ trước.
Thế nhưng, bố tôi và gia đình 2 bên nội ngoại đều ngăn cản do cả nhà còn nhiều định kiến với nghề nghiệp này. Mọi người khuyên tôi theo đuổi con đường khác.
Với sự hỗ trợ nhiệt tình từ mẹ, tôi vẫn quyết tâm theo xăm. Mẹ đưa tôi lên TP Vũng Tàu để theo học một thợ xăm có kinh nghiệm lâu năm và cũng là bạn của mẹ.
Trong quãng thời gian đào tạo vất vả, đã có lúc tôi bỏ cuộc giữa chừng và tìm công việc khác ở quê. Nhưng một lần nữa, mẹ lại khích lệ tôi trở lại tiếp tục hoàn thành khóa học còn dang dở.
Chớp mắt, tôi đã vào nghề được 5 năm. Đầu năm nay, tôi tự mở một studio cho riêng mình tại TP Vũng Tàu. Công việc phát triển thuận lợi và tôi cũng nhận đào tạo một học trò.
Để ủng hộ con trai, mẹ đã nhờ tôi xăm một hình ở sau lưng. Tôi gợi ý cho mẹ dòng chữ “peaceful family” với mong muốn gia đình mãi bình yên.
"Xăm đau là chết với mẹ", mẹ tôi cười.
(Phạm Gia Hưng, 21 tuổi, TP Vũng Tàu)