Mai Khôi tự hình dung bản thân ở tuổi 50
"Tôi hình dung tới tuổi đó mình sẽ cạn kiệt, có thể vẫn còn thoi thóp nhưng đừng để mình tới mức độ phải bám víu vào cuộc sống trong sự nhăn nhàu...", Mai Khôi chia sẻ.
Khác với đại đa số những người đẹp trong thế giới showbiz hiện nay, ai cũng ôm đồm vội vã, dường như Mai Khôi lại là một tỉ lệ nghịch. Tự nhận là mình thuộc về phe của những người chậm, Mai Khôi chưa bao giờ ân hận hay sốt ruột về điều đó. Thậm chí, theo cô, chậm mà chắc và để nuôi dưỡng cho mình một sự đủ về năng lượng mới là điều đáng làm và nên làm!
Không bám víu cuộc sống trong sự nhăn nhàu
- Trông chị lúc nào cũng đủng đỉnh thư thái, trong khi thiên hạ vẫn đang hồi hộp theo dõi từng sự thay đổi ở chị.
- Từ lúc còn nhỏ tôi đã có được một trạng thái thản nhiên trước cuộc sống, nhất là trước những chuyện thị phi không hay. Không phải ai cũng tự nhiên mà có thể thản nhiên trước chuyện về mình, thậm chí muốn có được người ta phải tu tập thật nhiều mới đạt tới trạng thái đó. Khôi cảm thấy mình có được sự an nhiên trong tận tâm hồn từ rất lâu rồi. Do vậy, cho dù có bị thị phi, có bị chê hay được khen thì điều đó chả có gì phải sốt sắng hay ngạc nhiên, cũng chẳng cần phải nổi đóa lên làm gì.
- Nhưng cứ chọn cho mình một lối sống thản nhiên như thế, mặc kệ xung quanh nói gì về mình thì nói có phải là quá thờ ơ không?
- Thiên hạ có quyền khen chê mình. Ai mà có thể làm chủ được đám đông. Mỗi người một hành xử, một ý nghĩa riêng. Mình đâu có thể cấm đoán hay ngăn cả họ nói về mình. Chỉ cần bản thân mình hiểu rằng, hãy làm điều có ích và sống tốt mỗi ngày là được.
- Còn bản thân chị, có khi nào bị vướng vào việc ngồi “tám” chuyện về một người vắng mặt không?
- Tôi không bao giờ nói xấu người khác.
- Rất ít khi thấy chị buồn. Lúc nào cũng tràn trề năng lượng sống?
- Tôi cảm thấy mình đang điều khiển được thể chất theo ý mình. Tôi thấy mình cũng chẳng phải dồi dào lắm đâu. Chỉ đủ khỏe để yêu đương và làm việc thôi.
- Người ta gán cho chị đủ thứ danh hiệu: người đàn bà trẻ con, sexy, sống bằng bản năng… Chị có đồng tình không?
- Tôi luôn nghiêng về cách sống bản năng. Tôi thấy giữa bản năng và lý trí thì sống bằng bản năng có vẻ tốt hơn. Đừng nghĩ rằng người sống nghiêng về bản năng của mình sẽ trở thành chướng ngại vật cho đám đông. Nó sẽ là một trải nghiệm cho cô ấy hoặc anh ấy. Trí tuệ con người giúp họ có nhiều thứ nhưng lại luôn đem lại sự mỏi mệt cho họ. Ở đây không phải là quan niệm về lối sống đó đúng hay là sai, vấn đề là mình cảm thấy thoải mái với cách sống của mình.
- Chị không sợ sự khác biệt trong lối sống của mình sẽ bị số đông quay lưng?
- Đám đông là gì? Là đã cũ rồi. Với người sáng tạo, càng cần phải có sự khác biệt để làm nên những tác phẩm. Tôi không a dua theo đám đông. Và thời bây giờ cũng chẳng có ai chết vì bị nói xấu cả.
- Nhưng rồi mình rồi cũng sẽ cũ đi. Và cũng sẽ chỉ là một Mai Khôi lẫn trong đám đông người?
- Bởi vậy tôi luôn phải mới. Nếu một tuần mà hát 3 bài y chang nhau là tôi thấy chán, sẽ không hát lại những bài cũ nữa. Mình phải có cái gì mới người ta mới háo hức, phấn khởi. Tôi không bao giờ làm cho mình cũ, trừ khi mình hết năng lượng.
- Nhưng năng lượng của chị chỉ đủ dùng tới năm chị 50 tuổi như chị từng tuyên bố trước đây?
- Tôi hình dung tới tuổi đó mình sẽ cạn kiệt, có thể vẫn còn thoi thóp nhưng đừng để mình tới mức độ phải bám víu vào cuộc sống trong sự nhăn nhàu. Tôi sợ ở tuổi đó mình sẽ bị vô minh, có những suy nghĩ bị lạc mà mình không biết.
- Sao chị bi quan thế. Có quá nhiều phụ nữ 50 tuổi mà vẫn xinh đẹp cơ mà!
- Là tôi đang giả sử như thế thôi. Tôi nói 50 tuổi tôi sẽ đi tu. Tuổi đó dành cho đi tu, cho sự hướng nội vì tuổi già hợp với tâm linh hơn. Đương nhiên là phải tu tập từ trẻ.
Không có trách nhiệm với nỗi buồn của ai cả
- Nếu không yêu, chị sẽ thế nào?
- Nếu không yêu thì chán lắm. Không có tình yêu con người không thể khỏe được. Tôi vẫn nghĩ con người ta phải có yêu đương mới vui. Không có âm dương hòa hợp phải vận khí bằng phương pháp thiền, tu tập... không là sẽ luôn luôn yếu ớt. Tôi không hiểu vì sao bây giờ nhiều người bị stress quá, lúc nào cũng có thể bị rối tung lên bởi những chuyện không đâu.
- Chị thường khó giấu được tình yêu của mình, càng không giấu được khi đang hạnh phúc. Nhưng niềm vui sướng thái quá của mình nhiều khi làm phiền người đồng hành, nhỉ?
- Bản thân mình luôn nghĩ làm sao giữ để không ảnh hưởng tới người khác. Nhưng mỗi người một suy nghĩ nên làm sao tôi kiểm soát được khi nào họ vui, khi nào họ buồn? Tôi chẳng bao giờ cãi cọ với ai hết. Chỉ có người yêu cãi mình thôi. Họ tự động tức giận lên vì một chuyện gì đó của mình, sau đó thì đổ thừa. Còn bản thân mình chả bao giờ tức giận họ.
- Thế thì không ổn. Yêu mà không biết lúc nào người yêu mình buồn thì nguy to!
- Tôi không có trách nhiệm với nỗi buồn của ai cả. Càng nhiều suy nghĩ, nhiều ham muốn, dù là ham muốn tốt cho người khác nên mới sinh ra nỗi buồn. Đừng xả nỗi buồn lên người khác là được. Cũng đừng đổ lỗi tại tôi làm cho anh buồn. Tôi không muốn bị gán hai chữ trách nhiệm lên đời sống của mình. Vì trách nhiệm cũng có nghĩa là bắt buộc!
- Để có "trách nhiệm" phải ràng buộc. Để ràng buộc phải sở hữu. Đó là những cách người ta sẽ làm khi sợ mất nhau.
- Đúng rồi, sợ mất, nhưng sợ mất không có nghĩa là phải sở hữu. Khi tôi thấy mình có thể sở hữu được tình yêu của mình rồi tôi có thể cho mượn được. Bản thân tôi cũng sợ mất nhưng tôi biết là một thời điểm nào đó mình có thể sở hữu hoàn toàn, khi đó tôi sẽ tự tin cho mượn thoải mái...
- Chị thường tìm thấy mình và năng lượng sống trong những việc như thế nào?
- Tôi thích nhất là đi du lịch với người yêu! Đó là nguồn cảm hứng bất tận cho mình có thêm sức sống.
- Nhưng không phải chị cho người ta "mượn", đòi đâu ra sẵn thế!
- Nhưng phải xét duyệt người kia xem họ có đủ điều kiện để cho mượn người yêu của mình không? Mà người đủ điều kiện thì, hiếm đấy!
Theo Thế Giới Người Nổi Tiếng