Lê Hoàng vừa viết xong cuốn sách cho tuổi trẻ có cái tên rùng rợn Anh không là con Chó của em. Chỉ nghe cái tên đã thấy lộn ruột rồi, và sai bét rồi.
Bởi chân lý nằm ở chỗ “em” đấy là ai? Nếu em xấu như ma, hoặc em độc ác, hay tệ hơn, vừa độc vừa ác vừa xấu như ma, thì đừng nói là Chó, có làm Vua, làm Chúa của em cũng chả ai thèm. Làm bồ lại càng không.
Nhưng nếu em xinh đẹp như hoa hậu, học giỏi như tiến sĩ và tính tình lại dễ thương như mèo con thì đừng nói là chó, có phải là Thỏ, là Gà, là Vịt hay Ruồi của em cũng đáng.
Anh không là con Chó của em - sản phẩm văn chương mới nhất của Lê Hoàng. |
Vậy trong cuốn sách gần bốn trăm trang đó, Lê Hoàng nham nhở viết gì? Hai chục trang đầu viết về thiếu nữ 20 tuổi. Hai chục trang sau viết về kẻ cướp. Hai chục trang sau nữa viết về ca sĩ. Hai chục trang tiếp theo viết về ca sĩ ngôi sao bị mất đồng hồ và vòng kim cương như thế nào. Hai chục trang tiếp theo viết ca sĩ ngôi sao lừa con gái rồi bị con gái lừa lại. Cuối cùng cả hai bị con chó lừa, rồi cả hai lừa lại con chó, cuối cùng cả hai đều có khát khao cháy bỏng là làm gì để biến thành con chó thật nhanh.
Chuyện của Lê Hoàng viết cũng kinh hoàng như gã.
Nghĩa là chả theo một phương thức thông thường. Nếu cuốn tiểu thuyết đấy là xe máy, bạn mà ngồi lên đó phóng đi, cam đoan bạn không bị người ta đâm chết thì cũng đâm chết người ta. Bởi vì cái xe ấy chạy không theo luật, ít ra là thứ luật mà ai cũng thuộc lòng. Nếu cuốn tiểu thuyết ấy là xe bò bạn ngồi lên đọc đến được 100 trang thì sẽ phát hiện ra mình chính là Bò và mình đang kéo xe.
Anh không là con Chó của em nhưng chưa chắc đã là con Người. Cái đó mở sách ra sẽ hiểu ngay. Nhưng khi đọc tới trang cuối cùng, ta mới phát hiện ra làm Người chả phải là điều vĩ đại ghê gớm như bà con tưởng tượng hoặc kẻ khác tưởng tượng rồi nhét vào đầu mình. Làm Người không khó, cái khó là phải thế nào để đẹp hơn Người!
Viết cuốn sách này, Lê Hoàng mơ ước trong tuyệt vọng bạn đọc sẽ nhìn bản thân một cách nghiêm khắc hơn và nhìn Chó, đặc biệt là Chó con, một cách cẩn trọng hơn. Hoá ra Chó ngoài cái đuôi, cũng có thể mang một tâm hồn, và tâm hồn đó không hề vẫy qua vẫy lại. Tâm hồn ấy có lúc bay lên và kéo chúng ta lên.
Lê Hoàng bảo: "Chuyện của Lê Hoàng viết cũng kinh hoàng như gã". |
Sau Gái xinh nổi loạn và Sao thầy không mãi teen teen, Lê Hoàng vẫn chưa chừa. Hắn ngoan cố viết thêm một cuốn nữa. Cần phải đọc rồi sau đó đập cho hắn chết, vì văn chương đặc biệt là văn chương dành cho tuổi trẻ, không phải chuyện đùa. Không phải chỗ để những kẻ đục ngầu khua khoắng, đưa ra những khái niệm chẳng giống bất kỳ ai.
Thật là điên ruột khi các nhân vật trong Anh không là con Chó của em không rên rỉ, không bâng khuâng, không nhăn nhó và sầu não một cách cao sang như chúng đáng ra phải thế trong sách vở bây giờ. Các nhân vật của Lê Hoàng quát tháo, la hét, đau đớn tóm lấy nhau và tóm lấy người đọc một cách liều lĩnh, hài hước, mỉa mai, trắng trợn và đáng yêu không theo thứ tự, chả hiểu trên dưới là gì. Chúng khiến cho bà con trợn mắt lên và há hốc mồm ra, để lộ cả hàm răng đã lâu rồi không đánh!