Trong cuộc trò chuyện với Zing, Jack lần đầu nói về K-ICM. Sau tất cả, nam ca sĩ hy vọng cộng sự cũ giữ sức khỏe và thoải mái về tinh thần.
Jack chưa đầy 23 tuổi, xuất thân trong một gia đình không có truyền thống nghệ thuật, chưa từng qua một trường lớp âm nhạc chuyên nghiệp nào. Nhưng, đã nổi tiếng rất nhanh, đã trở thành một hiện tượng chỉ sau vài ca khúc và cũng sớm phải đối mặt với sóng gió khi "đứt gánh giữa đường" với công ty quản lý và K-ICM.
Jack có khác gì không, sau chừng ấy chuyện đã xảy ra. Chúng tôi đã tìm gặp Jack để giải đáp những thắc mắc ấy.
- “Vạn trùng cơn đau, ngoài kia chỉ là bão tố”. Giờ anh ngồi đây, và mọi thứ đã ổn chứ?
- Thời gian đúng là làm cho mình trưởng thành đấy. Sau tất cả, tôi nhìn nhận mọi thứ tích cực, mình cũng biết giữ gìn sức khỏe cho bản thân hơn, có chút thời gian để chăm sóc gia đình.
Nói chung, tôi cũng rút ra được nhiều điều. Giờ thì tôi chỉ cần sự thoải mái nhất có thể để sáng tạo và phát triển công việc.
- Ai đã ở bên anh trong giai đoạn mà nhiều người không thôi thắc mắc Jack đã ở đâu và làm gì?
- Mẹ và bà của tôi. Bà tôi thì mất rồi nhưng bà vẫn luôn là điểm tựa, là chỗ dựa cho tôi những lúc yếu lòng. Mẹ thì tất nhiên, là hiện hữu trước mặt, là người bên cạnh tôi suốt thời gian qua.
Nhưng cũng phải kể đến những người yêu mến, quan tâm tôi thật lòng. Họ đã lo lắng cho tôi, đã chờ đợi tôi trở lại. Họ là động lực của tôi hiện tại, và cả sau này nữa. Sẽ là như vậy!
- Hồi đầu mới rời khỏi công ty cũ, thật lòng mà nói, anh cũng phản ứng gay gắt, cũng cho thấy những uất ức và bức xúc. Sự thay đổi của hôm nay nói lên điều gì?
- Từng ngày, từng ngày qua đi mình sẽ nhìn nhận mọi thứ lạc quan. Giờ tôi chỉ mong mọi chuyện yên ổn và bình an. Tôi sẽ không nghĩ quá nhiều nữa.
- Có bài học nào đã được rút ra?
- Cuộc sống như một vòng tuần hoàn, vui có, buồn có, thuận lợi có, khó khăn có. Và sau tất cả, mình có nhiều trải nghiệm hơn. Mỗi người đều trải qua từng giai đoạn 20, 22, 24, 26 tuổi, mỗi giai đoạn mình phải khác, tôi chỉ biết rằng tôi sẽ luôn phấn đấu và phấn đấu thật nhiều.
- Thực ra, anh nhận được nhiều sự ủng hộ nhưng người ta cũng có quyền nghĩ rằng anh đã quá khôn ngoan, đã sớm đặt nặng chuyện đãi ngộ và đó cũng là lý do của việc rời đi?
- Không đâu. Từ ngày đầu tiên đến bây giờ, âm nhạc với tôi lúc nào cũng là đam mê. Tôi chỉ muốn tập trung vào âm nhạc, chuyện khác, tôi thường không nghĩ quá nhiều.
Zing có đặt thêm một vài câu hỏi về công ty cũ, lý do thực sự của việc chia tay, có hay không chuyện Jack bị bóc lột nhưng Jack muốn tạm gác lại chuyện đã qua. Chúng tôi tôn trọng lựa chọn của anh.
- Gác lại những ồn ào với công ty cũ, là một lựa chọn. Nhưng trước đề nghị nói riêng về K-ICM, anh sẽ không từ chối chứ?
- Tôi tôn trọng bạn ấy. Tôi lúc nào cũng mong bạn ấy giữ sức khỏe, tư duy tốt. Và hãy thoải mái lên, cống hiến cho âm nhạc, không chỉ cho âm nhạc Việt Nam mà còn cho riêng đam mê của bạn ấy nữa.
Tôi cũng sợ làm người khác buồn lắm. Tôi hướng nội nhiều nên mọi chuyện đã qua rồi, hôm nay là đã qua rồi. Chúc bạn ấy nhiều sức khỏe, có nhiều điều tốt đẹp đến với bạn ấy. Và, thật hạnh phúc.
- Nếu thực sự từng là “sinh ra để dành cho nhau trong âm nhạc” và lý do chia tay đến từ công ty thay vì cộng sự. Anh có tiếc vì đã không thể cùng nhau đi tiếp dù cả hai đều còn trẻ?
- Điều gì cũng có lý do của nó. Chất liệu âm nhạc của tôi cũng đơn giản, mọi người vẫn nói là dễ nghe. Và thật ra, tùy thuộc vào thời điểm, tôi làm việc với ai và hợp với ai hay không. Rồi như thế nào, ra sao cũng là cái gì đến thì đến, chứ tôi cũng không toan tính gì.
- Nếu giờ gặp lại K-ICM, anh sẽ ứng xử như thế nào?
- Tôi vẫn bình thường, cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn, còn gì hơn là mong sự yên ổn, thoải mái, tích cực.
- Âm nhạc với anh có ý nghĩa ra sao?
- Âm nhạc như nguồn sống, mà cũng đơn giản như một vòng tròn vậy. Tôi nhảy vào vòng tròn ấy và chỉ cần sống với đam mê.
- Những câu chuyện trong các ca khúc của anh thường bắt nguồn từ đâu?
- Nói một cách dễ hiểu thì đó là những gì gần gũi nhất trong cuộc sống mà tôi đã trải qua. Đó cũng là những gì thật nhất. Cuộc sống ai cũng có lúc này lúc kia và tôi mượn âm nhạc để chia sẻ. Nhưng nói vậy chứ, vẫn phải vui, phải tích cực.
Là một thằng con trai cũng vậy. Ca từ buồn nhưng vẫn phải giải trí, không cần gò bó quá, khán giả nghe sẽ cảm thấy thoải mái hơn, bớt căng thẳng hơn. Như vậy là tôi vui lắm rồi.
- Nếu chia âm nhạc của Jack thành 3 giai đoạn: trước “Bạc phận”, từ “Bạc phận” đến “Hoa vô sắc” và bây giờ là “Là một thằng con trai”, anh thấy mình khác thế nào?
- Tôi vẫn vậy và âm nhạc của tôi cũng vẫn vậy. Tôi nghĩ mọi người thương mến vì tính tôi chân thực, giống như ca từ bài hát vậy, có sao viết vậy, vui viết vui, buồn viết buồn.
Các ca khúc như Bạc phận, sóng gió, tôi sáng tác 2-3 năm trước rồi nhưng chưa hoàn chỉnh lời. Nhìn chung, ai cũng có vai trò riêng, tôi tôn trọng mọi việc. Nếu không có team hỗ trợ chưa chắc sản phẩm đã được yêu thích như vậy. Đó là mặt tốt.
Nhưng giờ tôi đang học thêm phối nhạc cũng là để trau dồi thêm. Cái gì mình chưa biết, mình học cho biết, nó cũng đỡ đi phần nào. Đó cũng là con đường của tôi sau này.
Tôi hy vọng mình có đủ khả năng và sức mạnh để truyền sự tích cực cho những người yêu thương.
- Anh thấy sao về công ty mới?
- Chúng tôi xem nhau như gia đình, không phải chỉ công việc. Mà, chúng tôi cũng không đề cập quá nặng về công việc. Mọi người cho tôi sự gần gũi và tôi thấy ổn, an toàn.
- Sự an toàn nên được hiểu ra sao?
- Nó giống như mình ở trong một ngôi nhà vậy, che nắng, che mưa. Đó là gia đình của mình, hơn là mình phải ở ngoài đường dầm mưa dãi nắng, dù mình có mặc áo mưa mình vẫn lạnh.
- Khoảng thời gian ban đầu bao giờ chẳng tốt đẹp, thuận hòa. Nhưng cũng phải nghĩ đến việc tránh “vết xe đổ” chứ?
- Hôm nay, tôi tâm niệm cứ vui cái đã. Mà niềm vui thì không giấu được. Mình mà vui, bố mẹ và fan của mình sẽ cảm nhận được đầu tiên. Còn rồi như thế nào lại là chuyện của tương lai.
Tôi không biết sau này liệu có khác, tôi chỉ biết khi mình còn khả năng, sức khỏe thì cứ chững chạc làm việc tiếp để cống hiến. Như vậy là đủ đẹp và mừng rồi, phải không?
- Công bằng mà nói cú bắt tay của anh với cộng sự mới trong “Là một thằng con trai” có những chông chênh. Anh có nhận ra điều đó?
- Thực ra, đối với âm nhạc, cảm xúc là trên hết. Tôi đến với âm nhạc bằng cảm xúc và tôi đến với mọi người cũng là cảm xúc. Như thế nào không quan trọng bằng việc mình và bạn ấy thoải mái.
Đấy, lại là chuyện vui trước đã, hài lòng trước đã, còn mọi người góp ý thế nào mình đều đồng ý. Mọi người có quan tâm mình mới nói, tôi tiếp thu hết, chẳng bỏ đâu.
- Producer mới chưa hiểu âm nhạc của anh, phải không?
- Tôi không có khái niệm ai là người hiểu mình. Tôi và bạn đó hay tôi và team hiện tại, khi làm việc với nhau, tôi luôn hỏi: "Có vui không?”. Nếu vui là “ok”.
- Trên Zing, đạo diễn Nguyễn Quang Dũng khuyên anh nên đi cùng người trẻ, để lớn cùng nhau, thậm chí vấp ngã cùng nhau. Anh có đồng tình?
- Anh Dũng là người tôi rất ngưỡng mộ. Tôi rất trọng chữ duyên, điều gì đến sẽ đến, tới sẽ tới, quan trọng là cách mình nhìn nhận như nào.
Công bằng mà nói âm nhạc chỉ có 7 nốt, nhưng khám phá kho tàng âm nhạc ấy thì không đơn giản. Tôi chưa khám phá hết được nên còn nhiều điều thú vị đang ở phía trước. Đó lý do tôi phải đọc sách nhiều để những gì mình chưa biết, mình sẽ biết, rồi vận dụng vào âm nhạc.
- Vậy mà nhiều người vẫn nghĩ các ca sĩ trẻ bây giờ ít đọc sách?
- Tôi còn viết nhật ký nữa kìa (cười).
- Từ sách vào những câu hát là một hành trình ra sao?
- Đọc rồi mình nhớ, nhớ rồi lại không biết đã đọc ở đâu (cười). Đến khi viết lời, có những từ tôi dùng mà không biết nghĩa, ví như trong Sóng gió có từ “tư bề”, “Thủy Hử”, tôi viết ra mà không biết nên phải hỏi người lớn.
Mẹ vẫn bảo tôi già trước tuổi, mới có 23 mà như ông cụ non.
- Anh luyến láy cũng rất đặc trưng. Anh học ở đâu?
- Từ nhỏ đến giờ lúc nào tôi cũng hát như vậy. Hồi xưa, tôi còn hát kiểu opera nữa mà hát cho thầy cô nghe thôi, chứ không hát bên ngoài. Giọng của tôi là máu của mẹ, có sao hát vậy, chứ cũng không cố tình.
Rồi viết nhạc cũng tự nhiên như thế, chỗ đó mình thích hát cao thì viết nốt cao, thích hát trầm thì để nốt trầm. Chuyện là vậy à!
- Anh thành công trong khoảng thời gian rất ngắn, có khi nào anh tự lý giải điều đó?
- Là Tổ thương, chứ tôi biết nói sao bây giờ (cười).
- Anh có còn nhớ mình đến với âm nhạc như thế nào?
- Nhớ chứ, cũng rất mới thôi à. Tôi có bản thu âm đầu tiên vào năm 2018, chứ trước kia chỉ là mình thích âm nhạc, rồi cũng có viết này kia nhưng không chính thức, không chuyên nghiệp.
Mà, trước tôi nhạt nhẽo lắm, ít nói. Mẹ vẫn sợ tôi bị bệnh vì cả ngày tôi chẳng chịu ra ngoài chơi, chỉ quanh quẩn ở nhà. Khi bén duyên với âm nhạc, cuộc sống của tôi như mở ra một cánh cửa mới.
- Một hình ảnh mà anh đang hướng tới?
- Tôi không biết xây dựng như thế nào nhưng trước mắt cứ sống vui từng ngày đã. Tính tôi cũng nặng về gia đình, tôi chỉ muốn làm mình trở nên ấm áp hơn, truyền tải năng lượng lạc quan, vui vẻ tới mọi người.
- Sau cùng, anh có muốn nói thêm điều gì?
- Bình an và hạnh phúc nhất có thể tới những người yêu thương và dõi theo tôi. Sức khỏe nữa nha, nhất lại đang mùa dịch như này!