Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Hoa hậu Bùi Bích Phương và vụ mất cắp lạ lùng

Chiếc xe đạp vốn là phần thưởng cho giải Hoa hậu Việt Nam của người đẹp đã bị kẻ xấu cuỗm mất và không bao giờ tìm lại được.

Nhà thơ Dương Kỳ Anh (Dương Xuân Nam), nguyên tổng biên tập báo Tiền Phong, người được báo chí gọi là “Cha đẻ của các cuộc thi hoa hậu Việt”, cũng là người Việt Nam đầu tiên được mời làm giám khảo hoa hậu quốc tế, vừa tiết lộ nhiều chuyện về hoa hậu và các cuộc thi hoa hậu ở trong và ngoài nước ta. Dưới đây là chia sẻ của ông:

"Tôi hỏi Phương, về vụ mất cắp giải thưởng, Phương nói: "Bây giờ, nếu ai tìm lại được, em sẽ mang tiền đi chuộc... đối với em đó là kỷ vật vô giá".

Giải thưởng cho hoa hậu đầu tiên ở nước ta là một chiếc xe đạp nhãn hiệu Mifa (của Đức). Vào thời điểm đó, tương đương với bốn chỉ vàng. Nếu tính giá vàng ở thời điểm hiện nay, giải thưởng của Hoa hậu Bùi Bích Phương cũng chưa đến 20 triệu đồng.

So với giải thưởng của các Hoa hậu Việt Nam sau này, quả thật là khiêm tốn! Giải thưởng Hoa hậu Việt Nam 2008 là 150 triệu đồng; Giải thưởng Hoa hậu thế giới người Việt 2007 là 20 ngàn USD, tương đương với 320 triệu đồng Việt Nam.

Mười người đẹp nhất của cuộc thi lần đó đều có giải thưởng, đều do các tổ chức nước ngoài trao tặng. Á hậu Thu Mai được một hãng truyền hình Nhật tặng, người đẹp Nguyễn Thanh Hà nhận giải thưởng của báo Pravda (Liên Xô cũ), Trần Linh Chi nhận giải thưởng Cô gái làm đẹp cho trái đất do Viện các khoa học trái đất tặng, Trần Thu Phương được nhận giải của báo Kosmolskai Prabda, Nguyễn Thu Giang giải thưởng của báo nước Đức mới và hãng ADN, Phạm Vân Anh nhận giải của hãng Novosti...

Chiếc xe đạp Mifa được dắt ra sân khấu có màu sơn sáng loáng, nhãn mác vẫn còn nguyên... Dạo đó, nhà Phương còn ở phố Bà Triệu, chỉ có một phòng rộng ở gác hai. Chiếc xe đạp bấy giờ là cả một gia tài. Mấy tháng đầu chỉ dùng để ngắm. Chiếc xe được vác lên, để ở một góc phòng. Mọi người trong nhà, bạn bè, khách khứa đến chơi ai cũng muốn “sờ một tí...”. Sờ lên yên xe, ghi đông... đưa ngón tay gõ nhẹ vào lốp xe thích thú.

Phương đi học (trường Đại học tổng hợp Hà Nội - Khoa Anh) bằng tàu điện. Còn là cuốc bộ, nhiều hôm về đến nhà, mệt lả người. Sau ba tháng “ngắm”, mọi người bảo Phương mang xe ra tập... đi. Lần đầu tiên ngồi lên chiếc xe đạp Mifa, “Em sướng... run người”, Phương nhớ lại. Ai cũng muốn “đi thử một cái”. Người trong gia đình cũng như bạn bè, Phương đều vui vẻ cho “đi thử”.

“Nhớ lại những ngày đó, em vẫn thấy như hiện ra trước mắt. Ngồi trên xe đạp, lâng lâng như đi trên mây. Mỗi lần đi đâu về, em đều lau sạch bóng, vác lên tầng hai, dựng ở góc phòng, khóa lại”.

Một hôm đi học về muộn, trong người lại thấy mệt, em để xe ở chân cầu thang, mặc dù đã rất cẩn thận, khóa rồi xích lại. Nhưng, sáng hôm sau ngủ dậy, chạy vội xuống, chiếc xe đã "không cánh mà bay".

Tuần sau, tòa soạn mới hay tin hoa hậu mất giải thưởng.

Tôi nhờ một người bạn cùng quê, lúc đó làm công an ở quận Hai Bà Trưng tìm giúp. Khoảng ba tuần, anh bạn tôi đến tòa soạn, mặt mày hớn hở thông báo đã tìm được xe. Tôi liền theo anh ta đi nhận dạng xe.

Xe đạp thời bấy giờ được đăng ký, có biển số hẳn hoi, như xe máy, xe ô tô bây giờ. Tôi không thông báo, muốn giành cho Phương một sự bất ngờ. Khi chúng tôi đến nhà để xe (xe mất cắp) của đồn Công an, một chiếc xe đạp Mifa vẫn còn mới, bị tróc một ít sơn ở càng xe.

Chắc rồi! Đây là nơi Phương dùng xích buộc vào chân cầu thang. Đang làm thủ tục để gọi Hoa hậu Bùi Bích Phương ra nhận, thì có tiếng ồn ào ở ngoài sân. Có người đến nhận xe mất cắp. Công an phường đang kiểm tra giấy tờ. Tôi nhìn ra cửa, thấy một người đàn ông to cao đang cầm lấy ghi đông chiếc xe đạp Mifa kêu lên: “Đây rồi! Xe của tôi đây rồi, cảm ơn các đồng chí. Tôi đã mang nó từ Đức về”. Đúng chiếc xe mà chúng tôi cứ nghĩ là... xe giải thưởng của Hoa hậu Bùi Bích Phương.

Tôi và anh bạn kiểm tra giấy đăng ký, số hiệu chiếc xe của người đàn ông to cao kia, hoàn toàn trùng khớp với chiếc Mifa. Thì ra, chúng tôi nhầm. Hóa đơn của ban tổ chức chuyển cho tôi ghi số khung xe thiếu một con số.

Mừng hụt.

Anh bạn tôi đỏ mặt bảo “May mà... chưa mời hoa hậu ra, không thì... xấu hổ đến độn thổ”.

Người ta chỉ biết rằng sau khi tốt nghiệp đại học khoa tiếng Anh năm 1994, Hoa hậu Bùi Bích Phương nhận được học bổng du học ở Hàn Quốc. Qua 4 năm vất vả ở xứ người, Bùi Bích Phương bảo vệ xuất sắc luận văn Thạc sĩ bằng tiếng Hàn Quốc. Năm 1999, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ quản trị kinh doanh, Bùi Bích Phương nhận lời mời làm việc cho Quỹ giáo dục đại học và sau đại học Hàn Quốc, một tổ chức giáo dục quốc tế phi lợi nhuận.

Với vai trò là Trưởng đại diện của Quỹ khu vực Đông Nam Á, Bùi Bích Phương trực tiếp điều phối các chương trình và hoạt động tài trợ tại khu vực Đông Nam Á với ngân sách dành cho các nhà khoa học Việt Nam và quốc tế mỗi năm khoảng 15 triệu đô-la Mỹ.

Hiện nay Bùi Bích Phương còn là Chủ tịch Hội đồng thành viên VNK HOME SHOPPING CO, LTD. Phương tâm sự: “Niềm vui lớn nhất của tôi là được làm mẹ. Gia đình là bến bờ bình yên, là nền tảng vững chắc cho tơi sức mạnh nghị lực và niềm tin”.

Bùi Bích Phương có một gia đình hạnh phúc với người chồng là tiến sĩ toán học Vũ Thiệu Giang, với hai con Gia Hiển (con trai sinh năm 2001) và Phương Anh (con gái sinh năm 2004). Phương “khoe" với tôi rằng, trong căn biệt thự xinh xắn, cô dành hẳn một phòng để lưu giữ những kỷ vật, trong đó có chiếc vương miện (dù đã phải gắn lại mấy lần) và dải băng hoa hậu.

Hoa hậu Bùi Bích Phương hiện nay.

Cô mong sao tìm lại được chiếc xe đạp Mifa - giải thưởng hoa hậu đầu tiên của nước Việt Nam thống nhất để lưu giữ ở căn phòng cùng với hai kỷ vật vô giá kia!

Cuộc đời con người, khi đã công thành danh toại, cũng như khi bình thường, có lẽ ai cũng biết quý trọng, nâng niu những giá trị thuộc về con người, bởi vật chất là có hạn, còn những giá trị tinh thần là vô hạn".

Một sáng Chủ nhật, tôi đến nhà Phương ở phố Bà Triệu định kể cho hoa hậu nghe chuyện mừng hụt ấy, thấy Phương đang giặt quần áo ở bể nước công cộng, dùng chung cho các khu nhà. Phương mặc bộ đồ ngủ bằng vải hoa. Trong buổi sáng tinh khôi của mùa hè, hình như con người cũng trở về thuở nguyên sơ. Gương mặt trái xoan, đôi mắt mơ màng, nụ cười bỡ ngỡ... Cổ tay, bờ vai, thân hình tròn lẳn, trẻ trung... Tất cả toát lên một vẻ đẹp cũng tinh khôi như cái buổi sáng tinh khôi ấy. Tôi đứng nhìn Phương, không khỏi ngỡ ngàng.

Những ngày luyện tập, cả những lúc Phương biểu diễn trên sân khấu, giây phút trao vương miện, vẻ đẹp của Phương hình như không hiện ra cụ thể, tôi hoàn toàn không cảm nhận hết được. Lúc này một Bùi Bích Phương hoàn toàn khác: nguyên sơ, chân thật, hồn nhiên. Đó là vẻ đẹp của một thiếu nữ bước vào tuổi 17, không son phấn, không trang điểm, không vì ai.

Có thể, tôi là một nhà thơ, cảm nhận về cái đẹp lúc đó là vẻ đẹp của thi ca, không phải là vẻ đẹp của một thiếu nữ trong con mắt trưởng ban giám khảo Hoa hậu Việt Nam!

Tôi lặng lẽ bước ra đường, muốn giữ nguyên hình ảnh nên thơ ấy, không muốn Phương biết chuyện được mất gì cả. Suốt hơn 20 năm qua, vụ mất cắp bí ẩn đó vẫn là một câu hỏi không có lời giải! Kẻ lấy cắp không biết đến cái vô giá của giải thưởng, hay biết mà vẫn lấy, hay cố ý lấy cắp khi biết rõ giá trị của nó? Chẳng ai biết được.

http://www.giadinhonline.vn/hoa-hau-bui-bich-phuong-va-vu-mat-cap-bi-an-d27940.html

theo Dương Kỳ Anh/Gia đình Việt Nam

(Znews đặt lại tiêu đề bài viết)

Bạn có thể quan tâm