Mùa hè, tôi quyết định chuyển về một thị trấn ven biển để bắt đầu cuộc sống, sau nhiều năm ở thành phố. Nơi chỉ cần đạp xe một chút, có thể ngắm nhìn biển.
Sau tuổi 30, cảm thấy an định ở một nơi, chính là một lựa chọn, để trở thành bạn thân của chính mình. Sau tuổi 30, có lẽ với nhiều người là quá sớm, nhưng với tôi, đây là lúc cần thiết muốn được trải qua những ngày tháng an tĩnh. Trong vô vàn lựa chọn, tôi chọn biển.
Banana Yoshimoto không phải là gu đọc của tôi, những tác phẩm của cô đôi khi khiến tôi quá mệt mỏi và cô đơn. Dĩ nhiên vì nhiều lý do, tôi vẫn đọc những tác phẩm của cô mỗi khi chúng được xuất bản, và khi bắt gặp Nắp biển, tôi đã cảm thấy bị thu hút, trước hết bởi cái tên, thật dễ chịu.
Không khí mùa hè trong Nắp biển, nhẹ nhàng, thi vị và ngọt ngào. Ảnh: Kinarino. |
Ngay từ đầu tôi chọn đọc cuốn sách, bởi nó được bao bọc trong bầu khí quyển của biển, trong xanh và đầy gió. Biển mùa hè, đầy vẻ vui tươi. Và hơn hết biển mùa hè trong Nắp biển gợi nhắc về chính tôi, người vẫn đang trên hành trình tìm kiếm sự hàn gắn cho chính mình.
Nắp biển giản dị và sâu lắng. Giữa khung cảnh mênh mông của biển, khi hai cô gái vui đùa trong làn nước biển mùa hè, mọi nỗi đau đời sống tưởng như tan biến hết. Mari trong phút chốc có thể quên đi nỗi buồn về sự tàn lụi của thị trấn gắn liền với ký ức tuổi thơ tươi đẹp này, và Hajime có thể cười tươi, chạm vào kết nối tình cảm thực sự giữa em và người bà đã mất.
Khoảnh khắc trong lòng biển ấy, khung hình ngưng đọng thật đẹp đẽ, để lại trong tôi biết bao khắc khoải, vang vọng. Không khí mùa hè trong Nắp biển, nhẹ nhàng, thi vị và ngọt ngào. Không khí ấy với tôi chính là không khí của những ngày đối diện và hàn gắn.
Thị trấn ven biển ấy trông thật giống như thị trấn nơi tôi đang ở, thị trấn có thể đạp xe lòng vòng mãi, nơi nào cũng có thể ngửi thấy mùi của biển. Nhiều lần, buổi chiều sau giờ làm, tôi đạp xe ra biển, ngồi trên bờ cát, giống như Mari và Hajime, rồi lẩm nhẩm hát:
“Ai là người bước lên từ biển,
trên bãi biển một ngày hạ tàn.
Người cuối cùng ấy đã trở về nhà
mà không đóng nắp biển.
Vì vậy mà biển cứ mãi mở toang”
Đây là những câu hát Hajime đã hát khi đứng trước biển, cũng không hiểu hết được ý nghĩa của bài hát, nhưng khi giọng hát cất lên, giữa sóng và gió ở biển, tưởng như nắp biển mênh mông kia, cất giữ biết bao nhiêu nỗi lòng sâu kín của con người. Chúng ta có thể đến với biển, đắm mình trong biển, có thể khóc, có thể cười, có thể thì thầm những nỗi đau không thể kể cho ai biết.
Thị trấn nơi tôi đang sống là thị trấn xa lạ nhưng bởi vì có biển mà trở nên thật gần gũi. Những mặt người ở đây tôi chưa biết quen, nhưng khi nhìn thấy tôi đi trên phố, họ đã cười với tôi. Những khuôn mặt dần trở nên gần gũi. Tôi nghĩ mình có thể tìm thấy ở đây những gần gũi với đời sống yên bình. Sau những ngày phiêu bạt, về sống gần biển, chính là được trở về nơi yên bình nhất.
Mùa hè, tôi có thể ngắm nhìn mênh mông của biển, lòng nhẹ nhõm khi nghĩ về những đau buồn của quá khứ. Biển tưởng chừng đã gói gọn nỗi đau của tôi, cất giữ giùm tôi những ký ức tôi muốn quên. Hãy để biển an dịu tất cả. Từ ấy, tôi có thể ra đi từ biển, tiến về phía trước, bằng trái tim đang dần được chữa lành.