Đã có biết bao người đi qua ánh nhìn của anh
Sao anh lại dừng để chọn em, người bình thường nhất?
Đánh thức em, hôn em, mỉm cười và nói: "Không phải em mơ, điều này là thật"
Rằng: "Anh đã ở đây, mãi ở đây để yêu duy nhất chỉ một cuộc đời"
Ảnh bìa cuốn sách. |
Ngay từ tập thơ đầu tiên, September Rain đã ghi dấu trong lòng độc giả bởi những câu thơ giản dị, ngôn từ mộc mạc, thông điệp ý nghĩa mà chân thành. September Rain đã khéo léo sắp xếp các bài thơ giống như câu chuyện tình xuôi theo dòng ký ức của một cô gái với đủ những cung bậc cảm xúc. Ẩn sâu trong đó, bạn sẽ dễ dàng nhận ra sự gần gũi đến quen thuộc của những xúc cảm đời thường nhất, như tác giả đang thủ thỉ bên tai câu chuyện của chính bạn.
Và cô gái nhạy cảm đã bắt đầu tất cả bằng những bộc bạch về sự cô đơn, hoang mang, chênh vênh, ước muốn mơ hồ nơi bóng hình một chàng trai hư ảo. Bằng những ví von tinh tế, cô ẩn nỗi lòng cô đơn trong hình ảnh quen thuộc như ly cà phê đen cuối chiều, thành phố với những lớp người vội vã ngược xuôi, nhưng rồi có những lúc không kìm nén nổi lòng, khi nỗi cô đơn trở về chân thật nhất, cô gái nhỏ vẫn không thể kìm mình nức nở thốt lên: “Anh ở đâu?”
“Thành phố này có rộng mấy đâu
đi một vòng loanh quanh là hết
nhưng có một điều đến giờ em không biết
"... Anh ở đâu?"
Rồi một ngày nào đó, cô thực sự gặp anh tình cờ như khúc ca định mệnh. Họ đã yêu nhau, trải qua sóng gió, vui buồn, những rạn nứt hư hao. Họ xa nhau, nhung nhớ rồi một lần nữa tìm đường quay trở lại, tựa vào vai nhau hàn gắn những mảnh ghép nơi tim, cùng nhau tìm về hạnh phúc.
7 chương trong tập thơ cũng giống như bảy chương đoạn cho một mối tình, đủ những thăng trầm được mất, đắng cay có, mật ngọt cũng tràn đầy. Tình yêu đã trải qua giông bão, đó mới chính là thứ tình yêu bền chặt nhất, tuyệt diệu nhất, một thứ tình được xây dựng từ niềm tin tưởng, đơm hoa kết trái, viên mãn tràn đầy:
Anh và em...
chúng mình đều đã từng là chàng trai - cô gái của tuổi hai mươi
đã biết khóc cười, biết yêu và biết ghét
đi giữa cuộc đời dù sướng vui, mỏi mệt
đã yêu một người bằng hết cả trái tim...
Không chỉ là lời tâm tình với chàng trai mình yêu, Giữa bao người xuôi ngược, sao anh lại chọn em còn là lời thủ thỉ của cô gái với mẹ, về chàng trai của cuộc đời cô nữa. Lồng trong ấy một cách rất khéo léo, có đôi lúc, September Rain tự đặt mình vào vị trí của một chàng trai, gọi “em” xưng “anh”.
Chúng ta chỉ có thể phỏng đoán, rằng September Rain muốn đem đến một cái nhìn toàn vẹn từ nhiều góc độ cho mối tình, hoặc đơn giản hơn, chỉ là cô gái trong thơ muốn tự an ủi mình bằng việc hóa thân vào chính chàng trai cô yêu mà. Với những suy tư như thế, dù kết thúc hạnh phúc, nhưng phảng phất đâu đó trong câu chuyện này vẫn là những sợi tơ xúc cảm cô đơn, chênh chao, hoang hoải, gần gũi mà thân quen đến lạ. Bạn sẽ tìm được chính mình đi lạc trong một góc tối quen thuộc nằm đâu đó trong những trang thơ xúc động kia. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, phía cuối cơn mưa là cầu vồng. Cô gái trong thơ của September Rain đã tìm được nơi dừng chân để sưởi ấm:
“Em trở về gõ cửa gọi anh yêu
dụi điếu thuốc dở trong gạt tàn lịm nát
bật lại chiếc đèn trên bàn anh vừa tắt
ngủ ngon nào ấm áp của riêng em!”