Giới trẻ xa nhau vì lỡ 'vượt rào'
'Khác với suy nghĩ ban đầu rằng 'chuyện người lớn' sẽ như một bản ký kết ngầm giữa hai đứa khiến mối quan hệ khăng khít và thú vị hơn, nhưng tôi lại thấy cô ấy xa mình từng ngày'.
Xa nhau vì“vượt rào”
“Vượt rào” sau gần năm năm yêu nhau, tôi càng tự tin rằng cô ấy không thể nào chia tay mình vì đã là của nhau rồi. Thậm chí nếu trước đó cô ấy là người trên cơ, thì sau “chuyện ấy” thế cờ được lật ngược hoàn toàn. Tôi nói gì cô ấy cũng răm rắp nghe, chỉ một cái liếc mắt của tôi cũng khiến cô ấy im re...
Vì vậy, khi người bạn gái đó lạnh lùng nói tiếng chia tay chỉ bằng một cuộc điện thoại với lý do đã yêu người khác, tôi thật sự sốc, cảm thấy bị tổn thương và phần nào xem thường người con gái đó. Dù sau này ngẫm lại, có lẽ cô ấy đã quá ngột ngạt bởi sự ràng buộc ngầm giữa hai đứa, khiến cô ấy dễ dàng sà vào vòng tay người đàn ông khác.
![]() |
Trước kia tôi băn khoăn rất nhiều trước khi ăn “trái cấm”, ít nhiều vẫn muốn giữ gìn cho bạn gái mình để người ta không gặp khó khăn trong mối quan hệ mới nếu lỡ hai đứa chia tay. Sau lần đó, tôi dễ dàng "vượt rào" với những người bạn gái tiếp theo rồi chia tay không chút ăn năn. Bây giờ chín chắn hơn, ngẫm lại những lần "vượt rào" của mình, tôi ân hận.
Bởi sau tất cả sự thỏa mãn xác thịt, các mối quan hệ của tôi đều tuột dốc nhanh hơn. Tôi không cảm thấy yêu những người bạn gái đó như ngày đầu mới quen. Không hẳn là tôi xem thường họ dễ dãi, nhưng chính mặc cảm đã mất "cái ngàn vàng" do chính họ dựng nên khiến họ trở nên yếu thế và kém hấp dẫn hơn trong mắt tôi. Cá nhân tôi cũng nghi ngờ thực chất tình cảm mình dành cho họ là gì? Tình yêu hay chỉ là chút cảm hứng giới tính?
Nếu có thể quay ngược thời gian, có lẽ tôi sẽ chọn giữ gìn cho nhau. Bởi cái mất không chỉ là lần đầu tiên của người con gái mà còn là cảm xúc yêu một cách tự do, không chiếm hữu hay ràng buộc.
Đ.K.P. (22 tuổi, Cao đẳng Tài chính - hải quan TP.HCM)
Tôi đã sai?
Bố mẹ đều là giáo viên nên từ nhỏ tôi được giáo dục trở thành một thiếu nữ đoan chính. Mẹ nhờ các xơ dạy tôi học tiếng Anh, học đàn... và những mong hình ảnh dịu dàng, đoan trang của các xơ sẽ dần ảnh hưởng lên con gái mình. Tôi vui vẻ sống trong khuôn phép được bố mẹ đặt ra mà không một lần nhen nhóm ý nghĩ phản kháng.
Năm đầu đại học tôi yêu L., bạn của chị gái mình. Chàng hotboy với hàng loạt ưu điểm như đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, cư xử ngọt ngào... luôn khiến tôi phổng mũi trước mọi người. Nhóm bạn gái ngưỡng mộ khi thấy phòng tôi ngập tràn những món quà tự tay anh làm: ngôi nhà với xích đu, cây cỏ, bộ bàn ăn bằng que diêm và tăm; chiếc đèn ngủ nhỏ xíu với đèn ớt và kẽm uốn, thiết bị báo động gắn ở cửa ra vào...
Anh thường trò chuyện với bố, giúp mẹ những việc nặng. Sự nghiêm túc, đàng hoàng của anh khiến bố mẹ hoàn toàn yên tâm cho phép anh đưa tôi đi chơi qua 10 giờ đêm. Được hậu thuẫn, càng ngày anh càng mạnh dạn bày tỏ những cử chỉ thân mật: vuốt ve, mơn trớn những lúc chỉ có hai đứa trong phòng riêng.
Tôi hoảng sợ lảng tránh, thường viện lý do để chạy ra ngoài, hay nhiều lần mím chặt môi cương quyết từ chối nụ hôn của anh. Tôi sợ sau nụ hôn sẽ là cái ôm, kế đến là sờ soạng và rồi mọi chuyện sẽ đi quá xa mà mình không thể kiểm soát nổi. Vậy chi bằng mình ngăn ở bước đầu tiên.
Tôi chỉ muốn anh đợi đến ngày cưới nhưng dường như anh không hiểu. Có lần bị anh tức giận đè hẳn lên người để cố hôn, tôi bật khóc. Anh như sững đi một lúc rồi buông tôi ra...
Bẵng đi một thời gian, anh ít đến nhà. Bố mẹ hỏi, chúng tôi đều nói anh bận. Rồi lời chia tay đến bất ngờ, nhanh như anh đã chuẩn bị từ lâu lắm: “Chúng ta không gần gũi nhau. Anh chán vì phải cố hiểu em!”. Ban đầu tôi giận vì lý do của anh trần trụi quá. Chỉ vì "chuyện đó" mà anh bỏ tôi để đến với một cô gái sẵn sàng trao cho anh tất cả sao?
Cơn giận kéo dài vài tháng thì tôi lún dần trong đau khổ. Rồi tôi khóc, nỗi đau ngấm dần, bóp nghẹt lấy mình đến mức tôi chưa từng tưởng tượng ra. Hơn hai năm sau, tình cờ bắt gặp anh và một cô gái bước vào quán cà phê quen thuộc, tôi vẫn cảm thấy lòng đau đến mức không nhấc nổi người dậy để bước ra xa họ. Thỉnh thoảng đầu tôi tua đi tua lại lời tự vấn: “Phải chăng mình đã sai khi cố giữ nguyên vẹn đến ngày cưới?”.
H.Q. (Q.2, TP.HCM)
![]() |
|
Nguyễn Chí Long (sinh viên Trường ĐH Y dược Huế) |
Trong tình yêu, khi giữa hai con người có sự hòa hợp và tin tưởng nhau nhất định thì việc họ tin và trao cho nhau những gì quý giá nhất là điều không ai ngăn cấm được. Nhưng điều này chỉ nên diễn ra khi có sự đồng ý giữa hai bên, đồng thời họ ý thức và dám chịu trách nhiệm với hành động của mình. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là phải có kiến thức về tình dục an toàn để biết tự bảo vệ mình.
![]() |
|
Nguyễn Huỳnh Mai Thy (sinh viên Trường ĐH Ngoại thương TP.HCM) |
Thuộc thế hệ 9X, tôi không quá khắt khe với bản thân nhưng vẫn không đồng tình chuyện “vượt rào” khi yêu nhau. Nhiều lúc tôi băn khoăn tại sao phải đánh đồng tình yêu với tình dục. Bạn bè xung quanh tôi thường bảo khi yêu thì phải hết mình, nhưng hết mình có nhất thiết phải trao cho nhau tất cả? Nếu yêu bạn thật lòng, người ấy sẽ nâng niu, trân trọng và gìn giữ cho bạn thay vì chỉ chăm bẳm nghĩ đến chuyện làm thế nào thuyết phục được bạn lên giường.
![]() |
|
Trịnh Hoàng Nam (sinh viên Trường ĐH Kinh tế TP.HCM) |
Tôi cho rằng chuyện yêu đương là hoàn toàn tự do. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không ai có thể cấm đoán. Và tôi cũng sẵn sàng chấp nhận một người con gái đã “vượt rào” với người khác. Vì sao? Bởi đơn giản vì người tôi cần là người con gái chung thủy, hết lòng với người mà họ yêu thương chứ không phải là một cô gái còn “nguyên” nhưng sẵn sàng bỏ mình bất cứ lúc nào.
Nhiều bạn nam quan niệm không chấp nhận “hàng đã qua sử dụng”, có nghĩa là các bạn đã tham gia một cuộc chơi trong tình trường nhưng không dám chấp nhận luật chơi của nó. Bạn có cảm thấy như vậy là ích kỷ không?
Theo Xzone



