Tôi đã khiến vợ mình phải tự tử
Tôi ngồi một mình trong căn phòng tối, điện thoại liên tục reo với những cuộc gọi từ Thuỷ. Còn vợ tôi sau hai ngày nằm viện do ngộ thuốc ngủ đã rời viện, lẳng lặng đưa con về quê không nói với tôi một lời...
Ngày tôi kết hôn cách đây 5 năm, những người bạn thân không khỏi ghen tị bởi tôi lấy được cô vợ quá đẹp.
Nguyệt Nga, vợ tôi là hoa khôi của trường đại học. Cô ấy xinh đẹp, cao và có làn da trắng mịn. Chúng tôi học cùng trường, ở trường, bọn con trai luôn bàn tán về Nga, nhiều thằng công tử đẹp trai nhà giàu còn thách nhau cưa đổ cô ấy. Vậy nhưng cuối cùng Nga lại nhận lời yêu tôi, một người có hình thức rất bình thường, chỉ được cái khéo mồm (mấy thằng bạn tôi bảo vậy). Từ khi yêu nhau, đi đâu tôi cũng muốn đưa Nga đi cùng để được “nở mày nở mặt” với bạn bè vì có người yêu xinh đẹp. Ra trường được hơn một năm, tìm được công việc ổn định tại Hà Nội, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới với sự ủng hộ nhiệt tình của gia đình hai bên.
Sau ngày cưới, tôi tiếp tục công việc tại một công ty xây dựng còn Nga làm việc tại một ngân hàng. Chúng tôi thuê một ngôi nhà tập thể nho nhỏ để ở. Cuộc sống của vợ chồng tôi giống như mọi đôi vợ chồng trẻ xa nhà khác: Vất vả nhưng hạnh phúc. Sau ngày cưới chừng nửa năm, Nga có bầu và cô ấy sinh cho tôi một đứa con gái xinh xắn, cuộc sống của chúng tôi tưởng chừng cứ như vậy và êm đềm trôi đi.
Sau khi Nga sinh con hơn một năm, tôi nhận được công việc quan trọng đầu tiên: Chủ nhiệm một công trình xây dựng tiền tỷ ở Phú Thọ. Vậy là tôi buộc phải xa nhà từ thứ hai tới thứ sáu và chỉ về nhà được hai ngày cuối tuần. Những tháng đầu tiên, tôi thấy rất buồn mỗi khi tối đến, trở về nhà trọ mà không có vợ, con bên cạnh. Vậy nhưng dần dần công việc bận rộn khiến tôi cũng chẳng còn nhiều thời gian mà buồn nữa. Hơn nữa, thu nhập của tôi cũng cao hơn nhiều, tôi có tiền mang về cho vợ, có tiền mua sắm đồ dùng trong nhà và tự sắm sửa cho bản thân. Cả hai vợ chồng đều thấy rất vui vẻ.
Hình minh họa |
Nhà trọ tôi thuê ở Phú Thọ là một căn phòng trong một ngôi nhà năm tầng nằm ngay trên mặt đường một con phố chính ở thành phố Việt Trì. Chủ nhà là hai vợ chồng chừng hơn 50 tuổi và ba cô con gái ở tuổi chừng 20. Nhà rộng, thừa phòng và vì thế ông bà chủ cho thuê bớt cho đỡ phí. Tôi là một trong 4 khách ở trong căn nhà đó.
Trong ba cô con gái thì cô thứ hai - Thuỷ là người vui vẻ và xinh nhất. Thuỷ da nâu bánh mật, có đôi mắt biết cười và má lúm đồng tiền. Thuỷ đã học xong trung cấp và đang làm văn thư tại một công ty trách nhiệm hữu hạn gần nhà. Thuỷ hay về nhà ăn cơm trưa và do chưa có người yêu nên cô còn ở nhà cả buổi tối.
Tôi và Thuỷ, thường ngày gặp nhau cũng chỉ chào hỏi xã giao và nói dăm ba câu chuyện tầm phào. Một hôm, do sơ ý ở công trường, tôi dẫm phải đinh và bị chảy máu chân. Tôi nhờ một anh thợ ở công trường đưa về nhà trọ thì gặp Thuỷ đang ăn trưa một mình. Cô sốt sắng hỏi thăm tôi, giúp tôi băng bó vết thương. Sau chuyện đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết hơn nhiều.
Một buổi tối, tôi đi nhậu với mấy thằng bạn về thì thấy Thuỷ ngồi một mình dưới tầng một. Gương mặt cô rất buồn. Tôi chỉ hỏi thăm lấy lệ, không ngờ Thuỷ kể hết chuyện với tôi, cô nói với tôi rằng bấy lâu nay yêu đơn phương một anh chàng đẹp trai cùng cơ quan và giờ, anh này đi lấy vợ nên cô buồn. Tôi vui miệng nói: “Thôi không sao em, đời còn khối đàn ông, anh đây này, sao em không thích.” Tôi không ngờ câu nói đùa tưởng chừng vô hại đó của tôi lại khiến Thuỷ đỏ mặt, cô nói nhỏ: “Anh có vợ rồi còn gì!”.
Bố mẹ Thuỷ về quê một tuần lại đúng đợt mưa lớn nên không lên ngay được. Mưa dài ngày khiến công việc của tôi đình trệ, tôi cũng không về nhà được nên thường nằm dài trong phòng nghe nhạc hoặc gọi điện về cho vợ con.
Chiều hôm ấy, tôi xuống phòng Thuỷ định mượn bàn là là cái áo, gõ cửa không thấy ai trả lời, tôi mở cửa bước vào thì nghe thấy tiếng nước xối xả trong nhà tắm. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì nước tắt, Thuỷ đẩy cửa bước ra, tóc ướt, một chiếc khăn tắm hồng mỏng quấn hờ ngang hông, ngực trần căng tròn khiến tôi như mê dại.
Tôi đã định mở cửa chạy ra ngoài thì Thuỷ chạy theo, khăn mỏng cũng tuột nốt, cô ôm chầm lấy tôi. Chúng tôi đã có một buổi chiều “điên rồ” bên nhau, Thuỷ nhiều cảm xúc và cực hấp dẫn, quan trọng hơn nữa, với tôi, cô ấy là “của lạ”.
Sau buổi chiều hôm ấy, tôi và Thuỷ trở thành một cặp tình nhân. Chúng tôi giữ bí mật mối quan hệ của mình vì bố mẹ Thuỷ biết tôi đã có vợ. Chúng tôi tranh thủ “sex” với nhau tất cả những lúc có thể. Một anh chàng xa vợ và một cô gái đang thất vọng về tình yêu, chúng tôi “hút” nhau như hai thỏi nam châm. Mỗi khi tôi về nhà vào hai ngày cuối tuần thì lại cảm thấy nhớ Thuỷ da diết.
Vợ tôi không phải là một người quá nhạy cảm, cũng không phải tuýp người hay nghi ngờ chồng. Cô ấy không thắc mắc khi tôi đột nhiên không “vồ lấy” vợ, bế lên giường những lần về nhà gần đây, cũng không thắc mắc khi thấy chồng luôn đút điện thoại trong túi thay vì để trên mặt bàn như thường lệ. Tôi cũng không mấy khi cảm thấy áy náy với vợ bởi cho rằng, mỗi “bà” một nơi, chả ai ảnh hưởng đến ai cả.
Một tối chủ nhật, tôi đi uống rượu với mấy thằng bạn cũ ở Hà Nội. Vui chuyện, tôi uống rất nhiều và về nhà trong tình trạng say khướt. Tôi không nhớ cụ thể mình đã về được nhà bằng cách nào. Chỉ nhớ rằng tôi nôn ngay từ cửa khiến vợ tôi và thằng bạn phải đỡ vào nhà. Nga tỏ ra rất bực mình, cô ấy vừa càu nhàu vừa cởi quần áo cho tôi và bỏ điện thoại, ví của tôi lên bàn còn tôi thì ngủ thiếp đi.
Tôi nhớ là tôi có nghe thấy tiếng tít tít mơ hồ, rồi hình như vợ tôi cầm điện thoại của tôi lên, và cô ấy xem xem gì đó. Rồi bỗng nhiên, tôi thấy mình bị dựng dậy, vợ tôi hét lên: “Thế này là thế nào? Anh giải thích đi” và tôi tỉnh hẳn.
Liếc vào điện thoại của mình, tôi phát hoảng khi thấy tin nhắn của Thuỷ : "Em nhớ mùi của anh lắm, về sớm với em nhé, hôn anh”. Tôi không nghĩ mình có thể thanh minh được gì nhưng cũng vội chống chế: “Em nghe anh giải thích đã, nhỡ đứa nào nhắn nhầm thì sao?”. Vợ tôi, nước mắt ròng ròng và nói rất to: “Nhầm à? Anh không thấy anh lưu tên người ta là ''Bé T'' sao?”.
Con tôi bỗng thức giấc khóc ầm lên và vợ tôi gạt nước mắt vào giường giỗ con. Nga nhìn tôi nói giọng cương quyết: “Anh ra phòng khách ngủ đi, để mẹ con em yên.” Tôi cắp gối ra phòng khách nằm trằn trọc cả đêm, nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Sáng hôm sau, cảm giác của kẻ có tội khiến tôi quyết định dậy sớm nấu mì cho vợ và gọi vợ tôi dậy đi làm. Nga thức giấc, mắt sưng húp, dường như đã khóc rất nhiều nhưng cô tỏ ra rất bình thản nói: “Anh làm gì mà phải nấu mì thế này? Thôi, sửa soạn lên Phú Thọ sớm kẻo em nó chờ.” Câu nói mỉa mai của vợ bỗng khiến tôi bực mình và nói: “Em im đi, biết gì mà...” Tôi chưa nói hết câu thì đã hoa mắt bởi một cái tát của vợ. Khi tôi còn đang sững sờ thì Nga vừa khóc vừa nói: “Tôi đã từng nói tôi sẽ tha thứ cho anh mọi lỗi lầm trừ tội ngoại tình. Vậy mà anh vẫn mắc phải. Bây giờ anh muốn thế nào?” Tôi - điên tiết sau cái tát bèn cắp cặp, đi thẳng ra cửa và gọi xe ôm ra bến xe đi Phú Thọ.
Vừa lên tới công trình, tôi đã nhận được tin nhắn của Thuỷ và ngay sau đó là một cuộc điện thoại từ số máy nhà. Bà giúp việc chúng tôi thuê theo giờ đang điện thoại cho tôi, giọng run run: “Chú Minh à, chú ở đâu về ngay, tôi đến thấy cô Nga nằm dưới sàn, con bé vẫn ngủ trên giường, tôi gọi mãi mà cô không dậy.” Tôi choáng váng hét lên: “Bà gọi ngay taxi đưa vợ cháu đi viện nhé, cháu về ngay.”Tôi về tới Hà Nội vài giờ sau đó, chạy vào bệnh viện, gặp bác sỹ thì biết vợ tôi đã uống rất nhiều thuốc ngủ dẫn tới bất tỉnh, may mà được đưa đi cấp cứu kịp thời. Trưa hôm đó, ngồi bên vợ, nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao của vợ mình, tôi thấy lòng tràn đầy sự ân hận.
Sau một ngày nằm viện, vợ tôi đã tỉnh nhưng Nga không muốn nói chuyện với tôi. Tôi cũng chẳng biết phải nói gì và vì thế hai chúng tôi cùng im lặng. Đến chiều, Nga bỗng dưng bảo tôi là muốn ăn gà tần trên phố Tống Duy Tân khiến tôi mừng húm vội lấy xe phóng đi. Khi quay lại thì đã không thấy vợ mình còn ở viện nữa. Tôi phóng xe về nhà, cũng không thấy vợ, con mà chỉ thấy một lá thư vợ tôi để lại, cô ấy nói không biết phải làm gì với tôi nên tạm thời đưa con về quê với ông bà ngoại...
Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi ngồi cô đơn trong chính căn nhà của mình. Điện thoại liên tục reo với những cuộc gọi từ Thuỷ, còn tôi thì liên tục gọi cho vợ nhưng cô ấy không nghe máy. Tôi nhận ra rằng có lẽ tôi sẽ mất tất cả nếu tôi tiếp tục mối quan hệ “tay ba” này. Tôi cầm điện thoại lên, sau ít phút suy nghĩ bèn nhắn tin cho Thuỷ: “Anh xin lỗi em, anh yêu vợ anh hơn tất cả, chắc anh sẽ không gặp lại em nữa”.
Tôi nằm xuống ghế sa lon, lòng thầm mong trời mau sáng, tôi sẽ lên tàu vào Vinh xin lỗi vợ con tôi...
Phụ Nữ Việt Nam