Hạnh phúc nhưng vẫn muốn phản bội chồng
Lần đầu tiên trong đời sau nhiều năn yên phận với gia đình nhỏ bé hạnh phúc, tôi lại thấy trái tim mình đập sai nhịp. Tôi vừa đau đớn vừa hạnh phúc, vừa khát khao vừa thất vọng...
Ảnh minh họa |
Tôi là một phụ nữ đã có gia đình. Chồng tôi là người đàn ông rất tốt, hết lòng yêu thương và lo lắng cho vợ con. Về kinh tế tôi cũng không có gì phàn nàn. Cứ tưởng cuộc đời đã ban tặng cho tôi thật nhiều may mắn và hạnh phúc, vậy mà lại có những bất ngờ xảy đến, những điều mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới, và đáng buồn hơn, tất cả đều do tôi...
Từ trước tới giờ, tôi luôn sống trong sự bao bọc về cả vật chất lẫn tinh thần của chồng với sự thoải mái và mãn nguyện. Tôi biết, những thứ mà mình có niềm ao ước của biết bao nhiêu phụ nữ khác. Nhưng rồi, ở nhà riết cũng chán, tôi mon men đi xin việc làm. Với đồng lương ít ỏi chẳng đủ đề tôi mua sắm, tuy nhiên nó cũng tạo cho tôi được một niềm tin vui đích thực trong cuộc sống. Đi làm, tôi mới phát hiện ra mình đã bỏ lỡ quãng thời gian dài vô nghĩa khi ở nhà. Và cũng chính từ nơi làm việc này, tôi đã gặp một người...
Lần đầu tiên trong đời sau nhiều năn yên phận với gia đình nhỏ bé hạnh phúc, tôi lại thấy trái tim mình đập sai nhịp. Tôi vừa đau đớn vừa hạnh phúc, vừa khát khao vừa thất vọng. Tôi nhiều lần tự sỉ vả mình, nhiều lần tìm cách quên đi người ấy, thì càng ngày tôi càng nhớ nhiều thêm.
Đôi khi tôi cảm nhận được tình cảm người ấy dành cho tôi, đôi khi chỉ thấy mình ngộ nhận để rồi tự vui buồn đau khổ một mình. Có một điều tôi biết chắc là tôi đã có tình cảm thật sâu nặng với người ấy, dù chưa một lần ngỏ lời hay vượt quá giới hạn. Giờ đây, mọi suy nghĩ, mọi lo lắng của tôi đều hướng về người ấy.
Tôi không thể và không dám phá bỏ một gia đình yên ấm hạnh phúc của mình nhưng lại càng không muốn rời xa người ấy. Dù biết rằng tương lai với người ấy là không thể vậy mà tôi cứ muốn níu kéo một cái gì đó thật mong manh, huyễn hoặc, để tồi mơ ước cũng chỉ là ước mơ.
Bây giờ, tôi muốn chia sẻ tình cảm, chia sẻ kinh tế với người ấy bởi người ấy đã nghỉ làm do bận học lên cao. Thấy người ấy thiếu thốn, mình có thể giúp được nhưng không biết giúp bằng cách nào, với tư cách gì. Tôi thực sự đau lòng quá! Tôi luôn hiểu mình đang phản bội gia đình, tôi không có quyền làm thế, chỉ có điều tôi vẫn không thể thôi nghĩ và lo lắng về người ấy.
Tôi viết tâm sự của mình lên đây, biết chắc sẽ bị nhiều người chỉ trích, nhưng thực sự tôi đang bế tắc và khổ tâm quá! Xin hãy cho tôi một lời khuyên.