Bạn có thể chuyển sang phiên bản mobile rút gọn của Tri thức trực tuyến nếu mạng chậm. Đóng

Tạp chí tri thức trực tuyến

Có học nhưng sao tôi vẫn buông thả

Trong một phút giây nông nổi, tôi đã ''trót dại'' với người ấy, mặc dù trước đó tôi đã trao tặng cái ngàn vàng cho anh.

Có học nhưng sao tôi vẫn buông thả

Trong một phút giây nông nổi, tôi đã ''trót dại'' với người ấy, mặc dù trước đó tôi đã trao tặng cái ngàn vàng cho anh.

Có học nhưng sao tôi vẫn buông thả?
Ảnh minh họa

Tôi là cô con gái trong một gia đình tử tế, được bố mẹ và anh trai rất thương yêu. Hiện tại tôi đang là sinh viên - một cô nữ sinh hiền dịu, đáng yêu và được nhiều người để ý. Nhưng lúc này đây, cảm giác trống rỗng và buồn bã đang bủa vây tôi hơn bao giờ hết. Chính tôi cũng không hiểu được mình là con người như thế nào, đáng thương hay đáng ghét?

Tôi bước vào tình yêu đầu đời khi còn học trung học, một cuộc tình rất buồn. Buồn không phải vì tan vỡ mà bởi chúng tôi chưa kịp nói lời yêu thì người ấy đã ra đi mãi mãi, để lại trong tôi nỗi buồn đến vô hạn mà mãi tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thể quên. Thế rồi sau đó, tôi gặp anh - tia nắng làm ấm lòng tôi.

Chúng tôi học cùng lớp học thêm với nhau. Tôi có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên trước vẻ đàn ông lạnh lùng của anh. Nhưng khi quen và nói chuyện, tôi mới biết anh ấm áp, nồng nàn hơn rất nhiều so với vẻ ngoài ấy. Anh ân cần chỉ bảo cho tôi cách học tốt mỗi khi lên lớp, hướng dẫn tôi làm những bài tập khó, không quên chúc tôi ngủ ngon trước khi đi ngủ, hay những lời nhắn ngọt ngào vào mỗi buổi sáng thức dậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh ngày càng gắn bó và thân thiết.

Rồi cũng đến ngày anh ngỏ lời yêu tôi. Chúng tôi đã có 10 tháng yêu nhau hạnh phúc với bao kỉ niệm đẹp. Hầu như chẳng bao giờ chúng tôi giận hờn cãi vã, bởi anh luôn yêu thương, nhường nhịn tôi. Tình yêu vẫn êm đẹp diễn ra cho tới khoảng 1-2 tuần gần đây. Tự nhiên tôi cảm thấy không yêu anh nữa, không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn bất kì một cử chỉ âu yếm thân mật nào với anh.

Tôi sao vậy? Vì sao tôi lại nỡ đối xử với anh thế? Tôi biết lí do tại sao nhưng không dám đối mặt với điều đó. Vì sao ư? Vì sự xuất hiện của người thứ ba. Sự trải nghiệm và tinh tế của người ấy đã dần lấy đi tình yêu của tôi dành cho anh. Thêm đó là cả một chút choáng ngợp về vật chất mà anh không thể cho tôi bằng người ấy. Và... trong một phút giây nông nổi, tôi đã "trót dại" với người ấy, mặc dù trước đó tôi đã trao tặng cái ngàn vàng cho anh.

Anh vẫn yêu tôi và không hề hay biết chuyện gì. Còn tôi, tôi cảm thấy mình có lỗi với anh và với chính bản thân mình. Tại sao là một cô gái được ăn học, giáo dục tử tế mà tôi lại sống buông thả như vậy? Tôi không thể đổ lỗi cho tình yêu, bởi hơn ai hết, tôi hiểu tất cả chỉ là ngụy biện.

Tôi muốn nói lời chia tay nhưng tôi không thể, đúng hơn là không dám. Vậy nên mỗi khi đối diện với anh, tôi đau đớn vô cùng. Tôi đang làm mọi điều để anh thấy chán ghét tôi, nhưng trớ trêu thay anh vẫn yêu tôi tha thiết và dường như chỉ nhận ra có điều gì đó thay đổi ở tôi. Anh càng cố gắng làm tôi vui, yêu tôi nhiều hơn thì lại càng khiến tôi mệt mỏi với những cảm xúc và tội lỗi của chính mình. Tôi đã quyết định sẽ nói chia tay. Biết làm thế anh sẽ đau khổ nhưng không còn cách nào khác, thà một lần đau còn hơn là để mình sống trong dằn vặt, dai dẳng. Liệu tôi làm thế có sai không? Có quá nhẫn tâm không? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất.

noi_mot_loi_yeu_kho_vay_sao...@gmail.com

noi_mot_loi_yeu_kho_vay_sao...@gmail.com

Bạn có thể quan tâm